
ừa trông thấy người con gái mặc váy dài bó eo tay áo rộng
trắng như tuyết đang chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu cúi hơi thấp để lộ một
khoảng gáy nõn nà còn có phần trắng hơn cả trang phục, Hàn Nhạn Thanh hơi chần
chừ rồi lên tiếng thử gọi, “Tạp Tạp?”
Cô gái quay đầu lại, đôi mắt rất sáng, tóc tết đuôi sam,
trông khá lạnh nhạt nhưng lại toát lên vẻ cao quý. Trong khoảnh khắc, Hàn Nhạn
Thanh bừng tỉnh. Trong linh hồn nàng có hai dòng ký ức, một dòng thì cho biết
đây là Quận chúa Lưu Lăng, con gái của Hoài Nam vương nhà Đại Hán, dòng ký ức
kia thì lại báo nàng đó chính là Quý Đan Tạp ở thành cổ Tây An của thời hiện đại
vào hai ngàn năm sau.
Lưu Lăng nhìn Hàn Nhạn Thanh, trong ánh mắt thoáng một nét
cười. Nàng vịn vào tay thị nữ Lưu Quang bên cạnh, chầm chậm bước tới, yêu kiều
khoác tay, “A Kiều tỷ, kể từ lúc chia tay ở Trường An, chúng ta đã bao nhiêu
năm không gặp nhau rồi.”
Mọi người trong phòng biểu hiện các loại vẻ mặt khác nhau,
ai nấy đều ít nhiều đã nghe qua về chuyện xích mích giữa Hoàng hậu Trần A Kiều
và Hoài Nam quận chúa Lưu Lăng ở thành Trường An năm đó. Không ai có thể tưởng
tượng rằng sau nhiều năm không gặp, A Kiều lại dám một mình tới dây, các nàng lại
có thể khoác tay thân mật, bộ dạng còn rất tương đắc.
Lưu Lăng xoay người ra lệnh, “Các ngươi lui xuống hết cả
đi.”
Hàn Nhạn Thanh đánh giá phản ứng của tất cả bọn họ. Đứng bên
tay trái của Lưu Lăng là một người mặc đồ trắng đang ôm kiếm nhìn nàng chằm chặp,
nàng chạm phải ánh mắt lạnh như băng của hắn thì bất giác rùng mình như thể bị
ánh mắt âm độc lạnh lẽo của loài rắn thôi miên.
“Người vừa rồi là Lôi Bị, một trong Hoài Nam bát công. Chắc
A Kiều tỷ cũng nhận ra, hắn là người có uy quyền rất lớn trong quân Hoài Nam”,
Lưu Lăng mỉm cười ra dấu, “A Kiều tỷ, mời ngồi.”
Hàn Nhạn Thanh cũng không từ chối, nàng nghiêng đầu, trong mắt
ánh lên vẻ nghịch ngợm, “Với giao tình của chúng ta trong quá khứ, thật sự chưa
đủ để ngồi nói chuyện với nhau gần như thế này đâu.”
“Nhưng bây giờ thì đủ giao tình rồi, không phải sao?” Lưu
Lăng hất cằm, “Mặc dù Bích Nhưỡng Xuân của lầu Phong Mãn nổi danh khắp thiên hạ
nhưng Đào Hoa trang của Hoài Nam cũng là hạng nhất trong các loại rượu dành cho
phụ nữ, A Kiều tỷ có muốn thử một chút hay không?” Nàng vỗ tay, thị nữ thân cận
Lưu Quang ở bên cạnh cúi chào, hiểu ý bước ra ngoài.
Cả gian phòng chỉ còn lại hai người. Hàn Nhạn Thanh vẻ
nghiêm túc trở lại, “Muội giỏi lắm…, khụ khụ, muội biết về tỷ từ lúc nào thế?”
“Cho dù muội không biết đi nữa thì cứ nhìn lầu Phong Mãn ở
Ngũ Nguyên cũng biết.” Lưu Lăng nằm trên mặt thảm, đôi mắt lúng liếng, quyến rũ
lòng người.
“Phong Mãn Lâu, Mãn Lâu Phong”, Hàn Nhạn Thanh thì thầm, nhớ
tới tấm bảng nhìn thấy bên ngoài viện lúc vừa tiến vào, “Nếu tỷ để ý nghe ngóng
sớm một chút thì cũng không đến nỗi bị Mi Vũ đùa giỡn làm cho kinh ngạc.”
“Mấy ngày hôm trưóc, muội đã cho Mi Vũ rời Ngũ Nguyên về Tức
Mặc”, Lưu Lăng giải thích, “Ngôi lầu ở Tức Mặc có vẻ như cùng kiểu với lầu
Phong Mãn ở Ngũ Nguyên nhưng vẫn có khác biệt, vì thế muội đổi thứ tự các chữ một
chút. Phong Mãn Lâu, Mãn Lâu Phong.” Nàng cười khẽ, chu miệng lên châm chọc,
“Có phải là ở trong câu ‘Sơn vũ dục lai phong mãn lâu’[2'> không?”
[2'> Dịch: Mưa núi sắp rơi gió lộng lầu. Đây là câu thơ trong
bài Hàm thành đông lâu (Lầu phía đông thành Hàm Dương) của tác giả Hứa Hồn.
“Vậy muội cũng không tới…” Nhạn Thanh lúc đầu còn định kể
oán nhưng nàng hiểu rõ rằng với thân phận Lưu Lăng, nếu bọn họ gặp nhau thì chắc
chắn sẽ không thoát khỏi tai mắt của triều đình. Kết giao phiên vương bên ngoài
vốn là điều kiêng kỵ nhất đối với người trong cung.
“Tạm thời dừng những chuyện ngoài lề vậy đã”, Hàn Nhạn Thanh
nghiêm mặt nói. Bên ngoài hành lang vọng vào tiếng chân bước nhẹ nhàng, Lưu
Quang đẩy cửa đi vào, khom người rót trà. Lưu Lăng gật đầu, “Lưu Quang, vị A Kiều
tỷ tỷ này là tỷ muội tốt của ta. Ngươi phải nhớ kỹ từ nay về sau, ngươi nghe lệnh
ta thế nào thì phải nghe lệnh của tỷ ấy như thế đó, coi tỷ ấy như chủ biết
chưa?”
Lưu Quang nghe vậy, khẽ liếc nhìn Hàn Nhạn Thanh với vẻ kinh
ngạc rồi cúi đầu nhẹ nhàng đáp, “Dạ!”
“Ừ, ngươi lui xuống trước đi.”
“A Lăng”, Hàn Nhạn Thanh hỏi thẳng, “Ngày đó, ngày đầu tiên
chúng ta tới, người áo đen truy sát tỷ là… Lôi Bị sao?”
“Ừ.” Lưu Lăng nhẹ nhàng gật đầu, nhìn nàng vẻ biết lỗi, “Khi
muội tỉnh lại thì tất cả đã thành ra hoàn cảnh đối địch như vậy, xin lỗi.”
“Không cần thiết.” Hàn Nhạn Thanh mỉm cười uống cạn chén rượu,
vị chua chua ngọt ngọt này quả nhiên là khẩu vị ưa thích của Đan Tạp. “Cũng
không phải là chủ ý của muội.” Vào ngày chạy trốn khỏi bãi sậy, trong lòng nàng
bất an vì cho dù đối phương có xem thường năng lực của một phế hậu thì đến khi
điểm lại nhân số, phát hiện thấy thiếu một người, bằng bất cứ giá nào cũng sẽ
quay lại đuổi giết. Nàng luôn canh cánh nỗi lo này nhưng lại không thấy người tới,
nỗi nghi hoặc đó tới hôm nay coi như mới được giải đáp thỏa đáng.
“Lúc ấy muội rất ngạc nhiên khi Lôi Bị trình lên chiếc t