
iên im bặt, mấy vị thiếu gia của phủ Đường Ấp hầu
đang ở trên lầu. Mai Ký Giang sau khi xuống đài liền bị người của phủ Đường Ấp
hầu bắt đi chẳng còn tin tức gì nhưng ông chủ lầu Thanh Hoan lại hoàn toàn không
để ý, cứ như không có chuyện gì xảy ra.
Cùng lúc đó, Tiêu Phương đang cùng Lộng Triều đi ra ngoài Trần
phủ, chuẩn bị vào cung dưới sự giám hộ của Kỳ Môn quân.
Một chiếc xe ngựa hoa lệ từ góc phố chạy tới, nắng chiếu khiến
Tiêu Phương nheo mắt lại, nhớ chuyện năm xưa Hàn Nhạn Thanh bị chính chiếc xe
này va phải mà sinh non. Mặc dù bệnh trong người Tảo Tảo cũng không phải hoàn
toàn do vậy nhưng đây cũng là một nguyên nhân trọng yếu.
“Tiêu tiên sinh!” Trưởng công chúa Quán Đào vịn vào tay Đổng
Yển, mỉm cười bước xuống xe, dáng vẻ oai vệ. Kỳ Môn quân bên cạnh đều quỳ xuống
tham bái.
“Đa tạ tiên sinh đã chăm sóc cho mẹ con Kiều Kiều trong những
ngày qua.”
“Nương nương thông tuệ hơn người”, Tiêu Phương khom người
nói: “Tiêu Phương tự thấy tiến cung không chăm sóc được gì nhiều lắm.”
“Cho dù thế nào thì cũng phải đa tạ tiên sinh.” Lưu Phiếu hỏi
vẻ quan tâm, “Bản cung nghe nói năm đó Kiều Kiều xuất cung đã phải chịu rất nhiều
đau khổ.”
“Lần này xuất kinh, Kiều Kiều mang theo một số người quen.
Tiên sinh là ân sư truyền nghề cho Kiều Kiều, sư công của Sơ Nhi. Lần này tiến
cung, sức khỏe của Công chúa Sơ chỉ biết trông cậy vào tiên sinh. Bản cung lo lắng
cho con gái, muốn biết chuyện của Kiều Kiều những năm gần đây, kính xin Tiêu
tiên sinh giúp toại nguyện.”
“Không dám nhận”, Tiêu Phương vội vàng quỳ xuống hành lễ,
“Khắp thiên hạ đều biết lòng yêu thương của Trưởng công chúa đối với nương
nương.”
Tháng Hai năm Nguyên Sóc thứ sáu, tại điện Tuyên Thất, Tứ
hoàng nữ Lưu Sơ chính thức được phong hào Duyệt Trữ, ban cho ở điện Chiêu
Dương.
“Công chúa Duyệt Trữ à?” Trong điện Tiêu Phòng, Vệ Tử Phu từ
từ nhắm mắt, khẽ hỏi lại. Vệ Trường công chúa bế Lưu Cứ ngồi bên cạnh lặng lẽ
ngẩng đầu nhìn sang hướng mẫu hậu của mình, định lên tiếng rồi lại thôi.
“Đúng vậy!”, Thượng Viêm nói. Gã là tiểu thái giám thường
theo hầu thánh giá, mặc dù không có quyền cao chức trọng bằng Ngự tiền tổng quản
Dương Đắc Ý nhưng cũng là một nhân vật không thể coi thường. Lúc này gã đang quỳ
trước mặt Hoàng hậu nương nương. “Từ trước đến nay, hoàng tử hoàng nữ tôn thất
nhà Hán đều ở cùng mẫu phi, nếu không có mẫu phi thì ở trong cung điện của một
phi tần rảnh rỗi. Công chúa Duyệt Trữ còn quá nhỏ tuổi mà Hoàng thượng đã ban
cho ở điện Chiêu Dương một mình, danh nghĩa không thua kém các phi tần khác.”
Móng tay của Vệ Tử Phu bấm sâu vào da thịt trong lòng bàn
tay, “Thanh đệ, lúc trước đệ nói đúng, việc ta đến hiện trường đã buộc Hoàng
thượng phải quyết định rồi. Trên cõi đời này, khó khăn nhất là đoán ý của đế
vương, cho dù là Hoàng hậu A Kiều năm xưa hay là ta hôm nay cũng đều như thế.”
Vệ Tử Phu từng chút từng chút nới lỏng tay, “Thượng Viêm!”
Nàng ta đứng dậy, chậm rãi bước xuống điện. “Ngươi phải nhớ kỹ rằng ngươi cũng
góp phần vào việc phế hậu năm xưa, nếu Trần A Kiều thực sự trở lại, cô ta chắc
chắn sẽ không bỏ qua ngươi.”
“Thế nhưng…” Thượng Viêm sợ hãi ngẩng đầu, “dù sao cô bé
cũng là công chúa do Hoàng thượng sắc phong mà.”
“Năm xưa, ngay cả mẫu thân của nó ta cũng đã đấu.” Dưới ánh
mặt trời, trên dung nhan mỹ lệ của Vệ Tử Phu hiện lên một nét nhăn nhúm. Thượng
Viêm không tin, chớp mắt mấy cái, lại thấy là một gương mặt dịu dàng hòa nhã:
“Huống chi một tiểu nha đầu miệng còn hơi sữa chứ?”
“Bên cạnh Hoàng thượng không thể thiếu ngươi. Ngươi về trước
đi.” Vệ Tử Phu điềm nhiên bảo.
“Dạ!” Thượng Viêm lui ra.
“Phỉ Nhi. Hôm đó, lúc phụ hoàng dẫn Lưu Sơ về cung con ở bên
ngoài điện Tuyên Thất, phụ hoàng đối xử với con bé đó thế nào?”
Lưu Phỉ co rúm người lại, “Nó khóc thảm thiết, phụ hoàng
không nói được câu nào.” Cô trông thấy rõ ràng mặt mẫu hậu tái đi thì lòng kinh
hãi, tay căng ra khiến cho đệ đệ đang ở trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu, ngẩng
đầu lên nhìn lẩm nhẩm kêu: “Tỷ tỷ!”
“Cứ Nhi!” Vệ Tử Phu đi vài bước đến ngồi xuống trước mặt con
trai, ánh mắt có vẻ đau thương, “Ta cho là nhờ có con mà năm mẹ con chúng ta mới
có thể an tâm, ai ngờ…”
Trần A Kiều, tại sao ngươi trở về cơ chứ?
“Miếng ngọc bội này là một trong những thứ trẫm ban thưởng
năm xưa phải không?”
“Dạ!” Niếp Mông quỳ trước vương án. “Năm Quang Nguyên thứ sáu,
Trưởng công chúa Quán Đào vào cung cầu kiến Trần nương nương, bệ hạ không đồng
ý, chỉ ban thưởng cho một số châu báu, miếng ngọc bội này nằm trong số đã ban
thưởng. Trên đường về nhà, Trưởng công chúa đã va vào một người phụ nữ có thai ở
ngoài phố, dùng miếng ngọc bội này để bồi thường. Người phụ nữ có thai chính là
cô gái trước kia lấy tên giả Hàn Nhạn Thanh chơi tửu lệnh với Hoàng thượng ở lầu
Văn Nhạc, sau này khôi phục lại họ Trần.”
Lưu Triệt vuốt ve miếng ngọc bội trong tay, sắc mặt lúc sáng
lúc tối không biết là vui hay giận.
Niếp Mông vờ như không thấy, tiếp tục bẩm báo, “Sau đó nương
nương bị động thai khó sinh. Bà đỡ kể lại rằng tình hìn