
h lúc ấy rất nguy hiểm,
nếu không có Tiêu tiên sinh ra tay thì rất có thể nương nương đã thành một xác
ba mạng rồi, nhưng cũng vì thế mà lưu lại mầm bệnh cho Công chúa Duyệt Trữ.”
“Tiêu tiên sinh?” Lưu Triệt bất chợt ngừng tay, ngẩng đầu
nhìn hắn.
“Tiêu Phương của Triêu Thiên môn, biệt hiệu là Y Kiếm song
tuyệt. Nương nương năm xưa bái vào môn phái của hắn nên về sau mới có Tử Dạ y
quán danh tiếng.”
“Tang Hoằng Dương.” Lưu Triệt nhắc đến cái tên này thì liền
nổi giận, “A Kiều năm xưa làm thế nào mà chạy thoát khỏi cung Trường Môn được?
Trong hậu cung của trẫm sao lại có thể xuất hiện một kẻ giả danh Hoàng hậu chứ,
hừ?” Lưu Triệt nheo mắt, chuyển sang hỏi vấn đề khác, giọng điệu ẩn chứa nguy
hiểm.
“Bẩm Hoàng thượng”, mồ hôi lăn dài trên trán Niếp Mông. Năm
xưa khi phế hậu, Lưu Triệt đã tỏ ra vô tình đến mức tàn nhẫn nên bọn thị vệ dĩ
nhiên cũng không quá chú ý đến sự an toàn của cung Trường Môn, mới xảy ra chuyện
như vậy. Mặc dù chúng sai nhưng không phải là không có nguyên nhân. “Cuối mùa
thu năm Quang Nguyên thứ năm, điện Tuyên Thất từng bị hỏa hoạn, mọi người trong
cung tập trung cứu hỏa, chắc là đúng vào lúc đó có người mang Trần nương nương
ra khỏi cung rồi đưa nương nương giả mạo vào trong.”
“Chúng thần đã điều tra ra Trần nương nương vừa mới rời khỏi
cung đã bị một thế lực không rõ đuổi giết, trúng một đao vào ngực làm trọng
thương, sau đó mất tích ở bãi sậy ngoài thành Trường An. Lúc bấy giờ bãi sậy
cũng cháy lớn, mọi người phát hiện được một thi thể bị cháy thui và một vài món
đồ của Trần nương nương nên liền cho rằng nương nương đã chết, còn đắp một nấm
mộ cho nương nương đó. Chúng thần đã đào nấm mộ này lên, khám nghiệm thấy trong
đó là một bộ hài cốt đàn ông.”
Nếu lúc này Niếp Mông ngẩng đầu lên thì sẽ phát hiện ra cánh
tay trái của Lưu Triệt đang buông thõng bên người đã nắm lại thật chặt, thậm
chí có thể trông thấy nổi gân xanh.
Khi đó y còn tức giận A Kiều kiêu ngạo nên đi đến cung Vị
Ương cũng không thèm quay đầu liếc mắt nhìn về phía Trường Môn, nhưng y nào biết
rằng A Kiều lại bị đuổi giết ở ngay sát nách, suýt nữa còn bỏ mạng. Y cũng
không phân biệt rõ được loại tâm trạng này của mình là đau lòng hay là giận dữ
vì sự tôn nghiêm bị mạo phạm, “Ngươi có biết ai là người đuổi giết Trần hoàng hậu
không?”
Niếp Mông kinh ngạc, đây là câu thừa nhận thân phận của A Kiều
do chính miệng Hoàng thượng nói ra, hắn không dám chậm trễ, “Lúc ấy, Lưu Lăng,
con gái của Hoài Nam vương đang ở trong thành Trường An.”
“Lưu Lăng!”, Lưu Triệt lặp lại cái tên này. Theo ngôi thứ
trong hoàng tộc thì Lưu Lăng là em gái họ của y, ấn tượng của y đó là một cô
gái xinh đẹp có khuôn mặt trái xoan. Năm Kiến Nguyên thứ nhất, y thành thân với
A Kiều, vì là tôn thất nên nàng ta đã lặn lội đường xa từ Hoài Nam tới dự. Cũng
năm đó vì tính tình trẻ con, không chịu được cảnh chư hầu thế lớn uy hiếp quyền
lực của Hoàng đế nên y đã cố tình quyến rũ nàng ta để làm nhục Hoài Nam vương.
Lưu Lăng khi đó chỉ là một thiếu nữ mới lớn, trong lòng ngưỡng mộ Trường An phồn
hoa thì làm sao có thể cưỡng lại được bậc đế vương anh tuấn trẻ tuổi?
Sau nhiều lần lén lút hẹn hò, nàng ta hỏi y, “Chàng muốn ta
làm gì?” Y cười lạnh lùng, có thể làm gì đây? Cả hai đều là con cháu Hán Cao Tổ,
họ có cùng một chữ Lưu. Song y không nói, nàng ta thì cứ chờ, chờ mãi đến lúc
không chịu nổi đã chọn cách bùng phát.
Một lần, nàng ta trở lại Trường An, hẹn y ra gặp mặt. Hai
người chia tay không vui vẻ. Khi từ đình viện của nàng ta đi ra, y trông thấy A
Kiều mặt mũi đang tái nhợt. Chung quy lại thì họ vẫn là con cháu Hán Cao Tổ!
Cho dù không ở cung đình, thậm chí không ở Trường An thì vẫn là dòng dõi quyền
thế. Y không tránh khỏi xung đột với A Kiều. A Kiều kiêu ngạo là thế, đã trút
hơn nửa phần giận lên người cô gái có khuôn mặt trái xoan đặc trưng của vùng
Hoài Nam kia.
Y luôn cho rằng được làm vua thua làm giặc, việc mình gây ra
thì mình phải gánh chịu mọi hậu quả. Vì thế Lưu Lăng không có tư cách để oán hận.
Khi nàng ta lựa chọn phương pháp cá chết lưới rách dẫn A Kiều lúc ấy còn là mẫu
nghi thiên hạ tới biệt quán của mình thì nàng ta nhất định phải gánh chịu những
ghen tuông của vợ người ta. Nhưng y thừa nhận rằng mình không hiểu tâm sự của nữ
nhân. Y không hiểu tại sao năm đó A Kiều biết rõ là không sáng suốt nhưng vẫn
liều chết phản đối sự tồn tại của Tử Phu ở cung Vị Ương, cũng như y không thể
hiểu tại sao Lưu Lăng lại lựa chọn cách trăm hại không có lấy một lợi đối với
mình là vào lúc A Kiều thất thế đã dám phạm trọng tội, đuổi giết nàng cho bằng được.
Những năm gần đây, y cũng biết rằng người con gái có khuôn mặt
trái xoan, thần sắc tươi tắn như hoa đào ấy đã dần trưởng thành, trở thành một
kẻ thông minh xảo trá, nhưng trong ký ức, y vẫn luôn nhớ về ánh mắt bẽn lẽn thuần
khiết năm nào.
Phụ nữ trên thế gian, hết thảy đều là loại sinh vật cảm
tính.
“Có thể xác định được không?”
“Thuộc hạ đã tra ra là vào đêm điện Tuyên Thất bị hỏa hoạn,
một trong Hoài Nam bát công bên cạnh Lăng quận c