
úa Quán Đào quan
tâm nên sẽ không việc gì. Nói thế nào thì…”, hắn do dự hồi lâu, chọn từ để nói,
“Chúng nó cũng là cốt nhục của Hoàng thượng nên không việc gì đâu.”
“Vậy đi”, Tiêu Phương cũng bỏ qua chuyện này, từ từ ngồi thẳng
lên, ánh mắt trở nên sắc bén, “Chúng ta nói đến chuyện vị hoàng tử ở điện Tiêu
Phòng kia một chút chứ?”
“Công tử yên tâm, có Lộng Triều ở ngoài canh chừng thì sẽ
không một ai nghe thấy đâu.”
Tang Hoằng Dương bật cười, “Chuyện này thật đúng là ta làm
không được đàng hoàng cho lắm. Tiêu tiên sinh cao minh nhìn ra Hoằng Dương bội
phục.”
“Nếu Tiêu mỗ không nghiên cứu y thuật nhiều năm thì quả thực
không có cách nào nhìn ra được. Chỉ là Tiêu mỗ không rõ, Tang công tử cũng chưa
từng nghiên cứu về y thuật sao lại có thể bố trí cục diện như thế, có người
tương trợ hay không?”
“Tiêu tiên sinh cũng quá xem nhẹ Hoằng Dương rồi.” Tang Hoằng
Dương thong thả bước mấy bước trong phòng rồi nói tiếp, “Hoằng Dương cũng may
biết một thứ mà tuy rằng chúng ta không nhìn thấy được, nhưng khi xâm nhập vào
cơ thể thì sẽ làm giảm sức đề kháng của con người, trong khi lại gần như không
có ảnh hưởng đối với súc vật. Hoàng Dương đã bắt tay vào chuẩn bị từ trước đó rất
lâu. Phía đông thành Trường An, gần thôn trang mà Tiêu tiên sinh ở trước đây,
có một trại chăn nuôi gia súc. Sữa bò mà vị hoàng tử đó của điện Tiêu Phòng sử
dụng hàng ngày được cung ứng từ đây. Từ năm ngoái ta đã âm thầm nhúng tay vào
trại chăn nuôi, đối với nước uống sạch dành cho bò sữa thành nước sông có pha một
lượng cực nhỏ thứ này, sau một thời gian ngắn thì đổi lại như cũ. Do Hoàng hậu
nương nương cho Hoàng tử sử dụng hương vào đúng quãng thời gian ta đã đổi lại
nước như cũ nên mới tưởng là Ngũ Diệp Trầm Thủy hương có hiệu quả. Thật ra mấy
cây hương tầm thường như thế thì có thể chữa được bệnh gì cơ chứ?”
“Coi như công tử túc trí đa mưu, chỉ cần xóa sạch dấu vết
thì dù Hoàng thượng có điều tra đến tận trại chăn nuôi thì chẳng qua cũng là
chuyện một đám người tranh đoạt mối làm ăn cung cấp nước mà thôi.” Tiêu Phương
nheo mắt, “Thế nhưng công tử không nghĩ rằng vị Hoàng tử điện hạ kia có tội gì
chứ? Công tử nỡ lòng đối phó với một đứa trẻ như vậy sao?”
“Tranh đấu ở chốn hậu cung căn bản là không chết không
thôi.” Tang Hoằng Dương cũng không quá quan tâm, “Mẫu thân của nó từng làm cho
Nhạn Nhi khổ sở, ta trả lại trên người đứa con mà cô ta yêu thương nhất cũng
không có gì là quá đáng. Huống chi nó chỉ bị cảm lạnh hơn một tháng, cũng không
phải là thương tổn gì quá lớn. Nếu ta độc ác hơn một chút, tăng thêm liều thuốc
thì mạng nó đã không còn. Chỉ là…”, hắn cười khẩy, “thắng như vậy quá đơn giản,
rất không có ý nghĩa. Ta cũng không phải là người lòng dạ độc ác.”
Mãi đến khuya Tang Hoằng Dương mới đẩy cửa bước ra, bước
chân đi có vẻ nặng nề. Lộng Triều ở trong đình viện ngạc nhiên quay đầu lại
nhìn, ánh mắt tràn đầy vẻ khó hiểu đối với biểu hiện khác lạ của hắn.
“Lộng Triều”, Tang Hoằng Dương xoa xoa đầu Lộng Triều khiến
hắn bực bội tránh ra. Cho dù thế sự xoay vần thế nào thì người thiếu niên này
vĩnh viễn vẫn giữ được vẻ trong sáng.
“Lộng Triều cảm thấy”, hắn hơi lưỡng lự hỏi, “Ta có phải là
một người xấu hay không?”
“Tang ca ca đối xử với Lộng Triều rất tốt.” Lộng Triều
nghiêng đầu nhìn hắn, gương mặt đầy vẻ khó hiểu.
Tang Hoằng Dương cảm thấy phiền muộn, “Đệ nói rất đúng, chỉ
cần đối xử tốt với những người mình quan tâm là được rồi.”
Mùa xuân năm Nguyên Sóc thứ sáu rốt cuộc đã tới. Dân chúng
thành Trường An không thể nào hiểu nổi những biến hóa kỳ lạ trong cung Vị Ương.
Những ngày này dần chúng luôn sôi nổi hào hứng thảo luận về chuyện Đại Hán bỗng
nhiên có thêm một công chúa. Có người nói Công chúa là đứa con mà đương kim
Hoàng thượng gửi lại trong dân gian thuở còn thiếu niên phong lưu. Cũng có người
nói là con của một vị nương nương không được sủng ái sinh ra trong lãnh cung,
nhiều năm không ra khỏi Dịch đình[1'>. Hoàng thượng tình cờ gặp mặt mới nhận ra.
[1'> Dịch đình: Nơi ở của cung nữ, phi tần bị tội trong nội
cung
“Nói bậy bạ gì thế?” Trên lầu Thanh Hoan, thiếu gia Trần
Thương của phủ Đường Ấp hầu ném chén rượu xuống, “Đó rõ ràng là cháu của ta,
con gái của Hoàng hậu nương nương Đại Hán.”
Cả tầng lầu bỗng chốc lặng ngắt, mọi người đều lộ vẻ kỳ
quái. Trong phòng bao, Đường Ấp hầu Trần Việt lập tức trừng mắt nhìn đệ đệ. Trần
Thương bị ánh mắt sắc bén dọa cho gần tỉnh rượu, hiểu ra rằng không được nhiều
chuyện. Trần Việt gõ bàn nói, “Cũng tốt. Cũng nên để cho người Trường An biết
đã đến thời của Trần gia chúng ta rồi.”
Một lúc lâu sau, lầu dưới có người nói, “Nói đến lầu Thanh
Hoan, ca khúc mà bà chủ Mai hát vài ngày trước thật khiến cho người ta hâm mộ.”
“Đúng vậy!” Bầu không khí lặng ngắt lại được khuấy động, có
người tiếp lời: “Ta đã hỏi ông chủ Vân, ca khúc đó tên là Giai nhân khúc, bà chủ
Mai cũng thật xứng đáng với chữ tuyệt sắc giai nhân.” Gã mơ màng:
“Liếc một cái nghiêng thành
Ngoảnh nhìn nghiêng đất nước.
Không có người thương mến.
Chỉ tiếc…”
Gã đột nh