
quá độ nên bệnh
cũ tái phát, thảo dân châm cho Công chúa mấy mũi thì không có gì đáng ngại nữa
rồi.” Trong điện Chiêu Dương, Tiêu Phương mặc đồ trắng hào hoa anh tuấn bắt mạch
cho Tảo Tảo rồi thu tay về, điềm đạm nói.
“Thật vậy sao?” Lưu Triệt hỏi lại, “Rốt cuộc thì nó bị bệnh
gì?”
“Cơ thể người mẹ lúc mang thai đã bị tổn thương quá nặng, lại
là ca khó sinh nên mạch bị hao tổn, khí huyết bẩm sinh đã không đủ.” Tiêu
Phương lắc đầu, “Bệnh này bảo nặng thì không phải nặng nhưng muốn trị tận gốc lại
cực kỳ khó khăn, đành phải điều dưỡng lâu dài, không thể để mệt nhọc, tránh xúc
động quá lớn.”
Lưu Triệt nhướng mày, trong mắt lóe lên vẻ u ám nguy hiểm,
“Cơ thể mẹ tổn thương quá nặng có nghĩa là gì?”
“Năm đó khi thảo dân tới điều trị thì nương nương đã bị
thương nặng, nghe nói là bị người đuổi giết.”
“Vậy à…”, Lưu Triệt hơi trầm tư, lại mỉm cười khen, “Y thuật
của Tiêu tiên sinh quả thật là cao minh.”
Tiêu Phương trả lời nước đôi, “Không dám, chỉ bình thường mà
thôi.”
“Nếu như y thuật của Y Kiếm song tuyệt Tiêu Phương của Triêu
Thiên môn mà chỉ là bình thường thì ngự y trong cung sẽ tính là cái gì?”, Lưu
Triệt nói, đám ngự y đang quỳ ở ngoài rèm run như cầy sấy, dập đầu lia lịa.
Lưu Triệt nhìn chăm chú vào hắn hồi lâu, xoay người phất
tay, “Đi theo trẫm đến đây.”
Điện Tiêu Phòng.
Vệ Tử Phu đi ra ngoài nghênh đón, “Thần thiếp tham kiến
Hoàng thượng.” Nụ cười của nàng ta dịu dàng nhưng lại thoáng vẻ miễn cưỡng.
“Ừm.” Lưu Triệt hỏi tiếp, “Cứ Nhi như thế nào?”
“Uống thuốc xong thì ngủ say rồi.”
“Thảo dân tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Tiêu Phương quỳ
xuống hành lễ.
“Miễn lễ!” Vệ Tử Phu nghi ngờ hỏi, “Vị này là?”
“Tiêu Phương”, Lưu Triệt cũng không để tâm, ngồi xuống nói,
“Ngũ Diệp Trầm Thủy hương chỉ có thể giảm bớt chứng bệnh của Cứ Nhi, trẫm tin
tưởng ngươi…”, y khẽ quay đầu nhìn Tiêu Phương đầy thâm ý, “…nhất định có thể
chữa khỏi nhanh chóng.”
Tiêu Phương ôm hòm thuốc quỳ lạy, vẻ mặt kính cẩn, “Thảo dân
sẽ cố gắng hết sức.”
Hắn đi vào trong phòng quan sát kỹ lưỡng sắc mặt Lưu Cứ, ánh
mắt thoáng hiện vẻ thấu hiểu, đưa tay chẩn mạch rồi xoay người quỳ xuống bẩm,
“Cứ điện hạ không phải bị cảm lạnh.”
Lưu Triệt nhướng mày, “Vậy là bệnh gì?”
Tiêu Phương cười khẽ, “Chẳng qua là ăn đồ gì đó không sạch
mà không thể bài tiết ra được. Thảo dân viết phương thuốc, theo đó điều trị mấy
hôm sẽ khỏi.”
“Cứ theo lời ngươi đi. Sau này ngươi ở phòng ngự y chăm sóc
sức khỏe cho Tứ công chúa.”
Tiêu Phương sững người, chắp tay từ chối, “Thảo dân đã quen
sống tiêu dao tự do tự tại, không thích hợp với chốn cung đình.”
“Ý trẫm đã quyết”, Lưu Triệt thản nhiên, không cho hắn có cơ
hội cự tuyệt, “Chừng dăm ba ngày nữa thì Tiêu tiên sinh hãy tiến cung đi.”
Tiêu phương trầm mặc một lát rồi thi lễ nói: “Tuân mệnh!”
“Tiêu huynh”, Tang Hoằng Dương bước vào, “Nghe nói ít ngày nữa
Tiêu huynh sẽ vào cung nhậm chức, Hoằng Dương vội bước tới chúc mừng.”
Tiêu Phương đặt cuốn sách trong tay xuống một bên, quay sang
bảo, “Lộng Triều, đi ra ngoài canh chừng không cho ai đến gần.”
Lộng Triều vâng lời đi ra ngoài cửa phòng.
“Mặc dù ta biết chắc rằng mẹ con Nhạn Nhi tất không phải là
người thường nhưng cũng không nghĩ tới thân phận này của bọn họ. Tang công tử
chắc là biết từ lâu rồi phải không?”, Tiêu Phương ngồi trên ghế, khẽ ngẩng đầu
lên nhìn Tang Hoằng Dương, ánh mắt của hắn rất sáng nhưng lại ẩn chứa một tia ủ
dột.
“Đúng thế!” Tang Hoằng Dương thẳng thắn thừa nhận, với tay tự
rót cho mình một tách trà, “Là ta cố ý nhắc tới Tử Dạ y quán trước mặt Hoàng
thượng nên Hoàng thượng mới phái người đến mời nàng ta.”
“Tại sao vậy?”
“Ta biết Nhạn Nhi không muốn.” Tang Hoằng Dương cười khổ:
“Không biết tiên sinh đã bao giờ nghĩ, nếu nàng ta chỉ có một
thân một mình thì nàng ta muốn sống tiêu dao tự do tự tại cũng không sao, ta sẽ
không nói nửa câu. Nhưng nàng ta lại có Mạch Nhi và Tảo Tảo, thân phận hoàng tử
và công chúa của bọn chúng nàng ta nói không được là không được hay sao? Nếu một
ngày bị người ta phát hiện ra thì Mạch Nhi và Tảo Tảo sẽ gặp phải tai ương.
Nhạn Nhi lẩn tránh đã quá lâu rồi. Chuyện ta làm chỉ để cho
mọi chuyện trở nên rõ ràng, ép nàng ta phải đối mặt và cho mọi người có liên
quan một cơ hội quyết định hướng đi, cũng tranh thủ cho nàng ta một thế cục tốt
nhất. Đi đâu về đâu phải do chính nàng ta quyết định. Chúng ta tự để lộ ra còn
tốt hơn so với bị người khác phát hiện, đến lúc đó sẽ trở tay không kịp. Cho
nên ở lầu Thanh Hoan, ta trông thấy nàng ta bỏ chạy nhưng không lên tiếng. Ta
không cho là ta làm sai. Tiêu tiên sinh, tiên sinh thì sao?”
“Ta tuyệt đối không đồng ý cách đó nhưng việc đã đến nước
này rồi”, Tiêu Phương thở dài, “thì có nói gì cũng đều vô ích. Điều duy nhất là
cầu nguyện cho Nhạn Nhi bên ngoài có thể bình an, Tảo Tảo cũng sống tốt.”
“Yên tâm!” Tang Hoằng Dương trấn an, “Nhạn Nhi không phải là
người tự đầy đọa bản thân, hơn nữa nhiều bằng hữu ở bên cạnh nàng ta như vậy, họ
sẽ chăm sóc tốt cho nàng ta. Về phần Tảo Tảo, có Trưởng công ch