
n, tay chân đấm đá loạn
xạ. Lưu Triệt cứ thế vác Tảo Tảo bước lên bậc thang, mặc kệ các cung nhân bên cạnh
trợn mắt há mồm đứng trông. Chợt y trông thấy Vệ Trường công chúa Lưu Phỉ đang
đứng trên đó.
“Vệ Trường?”
“Phụ Hoàng”, Lưu Phỉ vội vàng hành lễ, “Mẫu hậu nói bệnh của
đệ đệ đại biến chứng, muốn mời phụ hoàng đến thăm.” Cô vốn bị mẫu thân phái tới
chầu chực ở trước điện Tuyên Thất, hy vọng mời được Lưu Triệt đến điện Tiêu
Phòng thăm mẫu thân con mình và đệ đệ nhưng tình cảnh trước mắt đã khiến cho một
người luôn giữ lễ như cô suýt nữa quên mất phải ăn nói như thế nào.
“Để lát nữa trẫm sẽ qua”, Lưu Triệt đáp gọn, không hề chú ý
tới sắc mặt tái nhợt của Lưu Phỉ, “Con hãy về đi!”
“Dạ!” Lưu Phỉ cúi đầu đáp, khi ngẩng đầu lên thì Lưu Triệt mặc
y phục gấm đen đã biến mất vào trong cổng chính điện Chiêu Dương.
Lưu Triệt quăng Tảo Tảo xuống mặt thảm dày, không để ý đến
những vết bẩn trên y phục mình, lạnh lùng hỏi: “Con làm loạn đã đủ chưa?” Tảo Tảo
nhanh như chớp từ trên mặt thảm bò dậy. Một miếng ngọc bội lộ ra khỏi vạt áo,
nó vội vàng giấu kỹ lại rồi vô cùng thận trọng quan sát y: “Ông thả ta ra khỏi
thành thì ta sẽ không làm loạn nữa.”
“To gan, lâu lắm rồi không ai dám nói chuyện với trẫm như
con. Gọi phụ hoàng mau.”
Lưu Triệt nheo mắt, vừa rồi y bất chợt chú ý. A Kiều có tài
lực không thể khinh thường ở kinh thành thì Tảo Tảo có một miếng ngọc bội cũng
không phải là lạ, nhưng vừa nãy y đã trông thấy rõ ràng là miếng ngọc bội này
có ký hiệu của hoàng gia.
“Ta không gọi”, Tảo Tảo lớn tiếng chống đối, “Gọi thế thì chẳng
phải là thừa nhận…” Nó vội vã dừng lại, suýt nữa thì cắn phải đầu lưỡi.
Lưu Triệt thoáng đắc ý, “Trẫm cần con thừa nhận sao? Trẫm vốn
chính là phụ hoàng của con.”
“Ông không phải!” Tảo Tảo kích động cơ hồ nhảy dựng lên,
“Khi ta và ca ca khóc đòi phụ thân thì ông ở đâu chứ? Khi bọn chúng nói chúng
ta không có phụ thân thì ông ở nơi nào?” Nó cho rằng sáng nay đã khóc đủ nhiều
rồi nhưng sau một khắc lại phát hiện nước mắt một lần nữa đang rơi xuống như
mưa khiến điện Tuyên Thất hoa lệ bỗng chốc trở lên nhạt nhòa.
Lưu Triệt chấn động. Lần đầu tiên y đã được nếm trải cái cảm
giác muốn nói chuyện mà lại không biết nói gì, mãi lâu sau mới lên tiếng:
“Không phải là con còn có người mẫu thân rất khó lường sao?”
“Mẫu thân có tốt thế nào chăng nữa thì cũng không phải là
cái gì cũng giúp được chúng ta.” Tảo Tảo thút thít, “Khi chúng ta ngồi xe từ Đường
Cổ Lạp Sơn đến Trường An, có một ngày nghỉ chân ở trạm dịch, chơi với những đứa
trẻ khác trong trạm dịch, bọn chúng hỏi ta rằng phụ thân chúng ta là ai”, nó quệt
nước mắt, “Ca ca bỏ ra ngoài không trả lời. Bọn chúng liền cười chúng ta, ca ca
rất tức giận, đánh nhau với bọn chúng. Mặc dù ca ca học võ công nhưng vẫn còn
nhỏ. Bọn họ bắt nạt ta thì ca ca bảo vệ ta. Ca ca dặn không được nói cho mẫu
thân làm mẫu thân đau lòng.”
“Sau đó ta đi hỏi mẫu thân là tại sao ta không có phụ thân.
Khi đó ta chỉ cho rằng phụ thân đã chết rồi, trong lòng thật là đau khổ, thật
là đau khổ. Thế nhưng mẫu thân nói phụ thân không cần chúng ta, nói rằng phụ
thân không cần mẫu thân, cũng không cần đến ca ca và ta ở trong bụng mẫu thân.
Mẫu thân đã khóc rất nhiều. Ta bị ca ca mắng vì hỏi chuyện chọc mẫu thân khóc.
Ca ca nói, chúng ta có mẫu thân là đủ rồi, chúng ta không cần có phụ thân vì phụ
thân không cần chúng ta trước. Phụ thân không cần chúng ta trước, không cần mẫu
thân, không cần ca ca, cũng không quan tâm đến ta.”
“Hu hu… Là ông không cần chúng ta trước.”
Trong khoảng khắc đó, Lưu Triệt đứng trơ ra giữa ngôi điện
trống trải, cảm thấy một lưỡi dao rất cùn chậm chạp cứa đi cứa lại trong lòng
rõ ràng không thấy đau đớn bao nhiêu nhưng lại nhận biết rằng lòng mình đau như
cắt. Kể từ sau khi lên ngôi hoàng đế, y chưa từng hối hận về những chuyện đã
làm. Lúc phế bỏ A Kiều, y cũng nghĩ rằng mình sẽ không hối hận. Y cho rằng y đã
chán ghét nàng. Náng quá kiêu ngạo, quá đơn giản nên phế đi cũng không tiếc.
Tuy nhiên việc đó đã khiến cho nàng phải lưu lạc ở bên ngoài, một cô gái kiêu
căng như nàng thì làm sao có thể cầu sinh trong cuộc đời chìm nổi, lại còn nuôi
dưỡng hai đứa con trai, gái? Thế nhưng giờ khắc này thì y nghe được rõ ràng tiếng
lòng mình đau. A Kiều thuở ấy cũng đau như thế này sao? Thì ra là nỗi đau của
nàng vẫn có thể khiến y phải đau theo.
Lưu Phỉ đứng ở ngoài điện cũng cảm thấy lòng mình cứ trầm xuống,
trầm xuống mãi, tựa như từ trên trời cao cứ thế rơi xuống chẳng biết đến đâu là
tận cùng. Nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ ướt sũng vạt áo, cô lê từng bước chậm
chạp leo lên cầu thang, buồn đau thẫn thờ, thầm nghĩ, có lẽ, mẹ con mình đã mất
phụ hoàng rồi.
Tảo Tảo bỗng nhiên ngã nhào xuống, không kịp kêu lên một tiếng.
Trong suốt một ngày một đêm qua, nó đã trải qua quá nhiều biến cố, mặc dù từ nhỏ
đã được Tiêu Phương giúp điều dưỡng thân thể nhưng cuối cùng vẫn không chịu được
mà phát bệnh. Lưu Triệt lặng người, ôm lấy cô bé, hô lên: “Truyền ngự y!”
“Công chúa Sơ chỉ vì hỏa khí công tâm, lao lực