
h với khuôn mặt tươi cười, ca ca cũng cười bảo, “Tảo Tảo,
ca ca chờ muội quá lâu rồi đó.”
Khi sắp đến gần cổng thành, nó bỗng va đầu vào một người. Nỗi
vui mừng dần nguội lạnh, nó từ từ ngẩng đầu lên, thấy người này mặc bộ y phục
tôn quý may bằng gấm màu đen có thêu hình mây và hoa văn như ý. Người trước mặt
rất cao, Tảo Tảo cố sức, cố hết sức ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy được
dung mạo của y.
Đó là một gương mặt rất bình tĩnh không biết đang nghĩ gì, cặp
lông mày rậm đen, đôi mắt sâu thăm thẳm không biểu hiện tình cảm, đôi môi mỏng
rất mỏng, giống hệt như ca ca. Tảo Tảo bỗng nhiên không dám nhìn thẳng vào y.
Nó hơi co người lại, cúi đầu xuống.
“Sao không bỏ chạy?”, Lưu Triệt hỏi giọng bình thản, nhìn xuống
cô bé xinh đẹp mặt hoa da phấn ở dưới chân. Thân hình nó thật nhỏ, thật nhỏ,
còn chưa cao tới đùi y, mặc bộ đồ rách rưới càng để lộ ra vẻ thanh đạm đáng
thương. Quá giống, thật quá giống A Kiều khi còn bé.
Lưu Triệt nhớ lại đêm qua, Niếp Mông trở về phục mệnh.
“Người con gái trong cung Trường Môn là giả!”
Lưu Triệt nghe đến đáp án vừa bất ngờ vừa ở trong dự liệu
thì lòng cảm thấy xốn xang, không biết cảm xúc phản ứng như vậy phải gọi là cảm
khái hay tức giận.
“Thật vậy!”, Niếp Mông quỳ dưới đất bẩm báo, “Hôm qua thần
phụng mệnh đến cung Trường Môn yết kiến Trần hoàng hậu nương nương. Nương nương
tỏ vẻ bình tĩnh, nói đi thay y phục, sau đó thì bên trong vang lên tiếng nô tỳ
hô hét kinh hãi là nương nương đã treo cổ tự vẫn. Nô tài đi mời lão má má có
thâm niên sống trong cung mới kiểm tra thân thể, lão má má nói vị hoàng hậu
nương nương này không phải là thật. Năm đo kiểm tra thân thể nương nương khi tiến
cung, người ta đã đánh ký hiệu ở nơi nào đó trên người nương nương, người con
gái trong cung Trường Môn lại không hề có ký hiệu này.”
Từ những biến cố phát sinh trong mấy ngày gần đây, hắn nhạy
cảm nhận ra trong lòng Hoàng thượng đã lại có cảm giác với phế hậu. Mặc dù
không biết cái cảm giác đó cuối cùng dẫn sự việc phát triểu theo hướng nào
nhưng hắn vẫn gọi phế hậu là Hoàng hậu nương nương, và cũng thấy là Hoàng thượng
không phản đối.
Lưu Triệt tất nhiên biết ký hiệu trên người Trần A Kiều
nhưng vị trí quá mức nhạy cảm nên lão má má cũng không dám nói ra miệng.
A Kiều, nàng rời khỏi cung Trường Môn từ lúc nào chứ? Y chỉ
còn biết tự trách bản thân vì đã quá tự tin rằng A Kiều sẽ không thể thoát khỏi
lòng bàn tay mình, vì mình đã không đến Trường Môn, không nhận ra được nàng thật
là giả… A Kiều bị phế rồi thì sống ở Trường Môn nhưng y không cho phép cô cô đến
thăm vì sợ hai người phối hợp gây chuyện… Y nhắm mắt lại gạt bỏ hết những hối hận
thương tiếc trong lòng, buồn phiền đi đi lại lại.
“Con cũng rất thông minh. Trẫm chờ ở chỗ này vốn không hy vọng
sẽ gặp con nhưng con thật sự đã xuất hiện ở đây vào lúc này, đúng là không giống
một đứa trẻ mới bốn tuổi rưỡi.”
“Hừ!” Tảo Tảo không đáp, cúi đầu nhìn xuống giày của mình.
Đôi giày thủng mấy lỗ, thậm chí có thể nhìn thấy ngón chân
cô bé trắng hồng như ngọc, Lưu Triệt nhìn mà tức giận lại không có chỗ trút,
răn dạy, “Con nhìn con đi, đường đường là công chúa Đại Hán mà bộ dạng thế này
thì còn ra cái thể thống gì?”
“Ta đâu có muốn làm công chúa”, Tảo Tảo đột nhiên ngẩng mặt
lên la lớn.
“Con…”, Lưu Triệt cảm thấy lòng như bị lửa đốt, vung tay lên
nhưng lại trông thấy Tảo Tảo nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt sợ hãi, nước mắt giàn
giụa trên đôi má mềm mại, khuôn mặt bé nhỏ không bằng bàn tay y nhòe nhoẹt như
hoa lê dưới mưa thì không nỡ đánh.
Y buông tay, quay lại ra lệnh, “Đỡ công chúa lên xe.”
“Ta không lên, ta không lên.” Tảo Tảo ra sức giãy giụa nhưng
không cưỡng lại được sức lực của cung nhân, cuối cùng vẫn bị kéo lên xe. Khi xe
rời đi, Tảo Tảo tuyệt vọng òa khóc nức nở. Lưu Triệt vén rèm lên nhìn ra ngoài
cửa sổ, không nói một câu.
Xe ngựa chạy qua bốn cây cầu trong kinh thành về phía cung Vị
Ương. Cấm vệ quân cửa Bắc từ xa nhìn thấy chiếc xe ngựa trang trí hình rồng, biết
là ngự giá liền mở cửa cung quỳ đón. Xe ngựa chạy thẳng vào cung, dừng lại trước
điện Tuyên Thất. Dương Đắc Ý ở ngoài xe cung kinh, “Bệ hạ, đến rồi.”
Tảo Tảo vẫn còn khóc rấm rứt. Cô bé khóc đã lâu nên cảm giác
trên mặt hơi dính, lấy tay áo lau lung tung, không may tay áo dính đầy cát bụi
nên bị ho sặc sụa. Khi mành xe được vén lên, Dương Đắc Ý liếc mắt nhìn qua thì
cũng không khỏi tấm tắc. Công chúa Sơ mặc dù còn nhỏ tuổi, y phục rách nát, ngồi
mãi một chỗ khóc lóc vật vã trông nhếch nhác không chịu nổi nhưng vẫn thể hiện
khí độ cao sang của một công chúa Đại Hán. So với cô bé thì ba công chúa chính
thức do Vệ hoàng hậu sinh ra còn xa mới bì kịp.
Lưu Triệt quay đầu lại khe khẽ gọi, “Này”, nhưng thấy Tảo Tảo
lén lén lút lút lùi lại thì nổi giận đùng đùng, một tay bế thốc thân hình bé nhỏ
của Tảo Tảo lên vai trước tiếng kêu kinh ngạc của Dương Đắc Ý rồi nhảy xuống xe
đi thẳng về hướng điện Tuyên Thất.
Tảo Tảo nhất thời không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trời đất
điên đảo, đầu váng mắt hoa, vừa mới ngừng khóc lại òa lê