
hông phải ta là mẫu thân ruột của nó
thì quả thực không tin Kiều Kiều hiện giờ chính là Kiều Kiều lúc trước. Nó sinh
cho Trần gia thêm một hoàng tử, một công chúa, đó là việc tốt. Nhưng cách làm
việc hiện giờ của Kiều Kiều không khỏi quá lộ liễu, dù có chỗ hay là ‘muốn bắt
thì phải thả’ nhưng hiệu quả cuối cùng thế nào thì ta không đoán được.”
“Sau năm năm nó rời đi, ta cũng có những điều nhìn không thấu
được nó nữa.”
“Đúng vậy… Nói ra, công chúa Sơ thật khiến người khác ưa
thích.”
“May là thế.” Lưu Phiếu mỉm cười gật đầu, đột nhiên cảm thấy
trong lòng bất an bèn đứng dậy mặc áo choàng ngoài.
“Công chúa, người đi đâu vậy?”
“Ta đi xem Sơ Nhi.”
Lưu Phiếu rất nhanh đi tới trước phòng Tảo Tảo. “Sơ Nhi!”,
bà gọi khẽ, hỏi tỳ nữ bên cạnh, “Công chúa Sơ thế nào rồi?”
Nữ tỳ thi lễ đáp, “Buổi tối Công chúa uống một chén canh ngọt
rồi ngủ sớm, đến bây giờ vẫn chưa thấy tỉnh.”
Lưu Phiếu vén mành trướng, lập tức biến sắc. Trên giường
không có một bóng người, chỉ có một chiếc gối được nhét vào trong chăn để làm
như thể có người đang ngủ.
“Công chúa đâu?” Bà trầm giọng hỏi.
Cả đám nữ tỳ kinh hãi nhất tề quỳ rạp xuống, “Nô tỳ đáng chết!”
“Các ngươi chết thì có ích lợi gì?” Lưu Phiếu cực kỳ giận dữ
nhưng không mất đi lý trí, cao giọng gọi: “Người đâu?”
“Có thấy dấu vết Công chúa ra vào hay không?”
“Hoàn toàn không thấy”, Trần Toàn khom người đáp, ông ta là
Đại tổng quản Trần phủ, hôm nay trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, dĩ nhiên
là ông ta phải xuất hiện.
“Ra lệnh cho tất cả mọi người trong phủ tìm khắp mọi nơi”,
Lưu Phiếu ra lệnh, vẻ mặt hết sức khó đoán.
A Kiều, rốt cuộc con đang nghĩ gì? Sơ Nhi và Mạch Nhi đều do
một tay con nuôi dưỡng, rốt cuộc con muốn để con gái thành ra thế nào? Lưu Phiếu
ném cái gối xuống giường rồi phất tay bỏ đi.
Khi tất cả mọi người đều đã rời phòng thì một bóng người nhỏ
nhắn từ dưới giường chui ra, nấp sau cửa sổ nhìn ra. Bên ngoài đèn đuốc sáng
choang, từng tốp người chạy qua chạy lại khắp nơi trong phủ tìm kiếm tung tích
của nó.
Tảo Tảo khẽ thở dài, nó đã được nghe mẫu thân kể về các loại
chuyện chạy trốn nên biết rằng chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.
Gian phòng ngủ đắt tiền này chính là điểm mù của bà ngoại. Đương nhiên, vấn đề
là ở chỗ Trưởng công chúa Quán Đào không ngờ rằng một cô bé nhỏ tuổi lại có tâm
kế sâu như vậy nên mới dễ dàng bị mắc lừa. Tuy thế còn phải đợi đến lúc gần
sáng, mọi người đều mệt mỏi thì mới có thể lén lút rời đi.
Mẫu thân và ca ca nhất định ở ngoài thành đợi nó, nếu như nó
trốn ra ngoài thành thuận lợi thì sẽ đoàn tụ với bọn họ, cả nhà rong chơi bốn
biển. Chợt nhớ tới vị đế vương oai hùng mặc áo đen trên điện Tuyên Thất hôm
nay, Tảo Tảo hơi chần chừ nhưng chỉ một giây sau nó lắc đầu gạt ra ngoài tâm
trí.
“Trưởng công chúa có lệnh, tất cả mọi người ra ngoài phủ đi
tìm tung tích của Công chúa Sơ.” Trời đã gần sáng mà vẫn không thấy bóng dáng
Lưu Sơ đâu, Lưu Phiếu rốt cục mất hết kiên nhẫn mới ra mệnh lệnh như vậy.
“Dạ!” Mọi người nhận lệnh, rầm rập bước ra khỏi cổng phủ.
Một lát sau, cánh cửa khuê phòng Trần A Kiều khẽ hé mở, Tảo
Tảo từ trong khe cửa chạy vụt ra, núp trong bóng tối quan sát thật kỹ lưỡng.
Trên bầu trời bao la tối đen không có một ánh sao, chỉ có vầng trăng lưỡi liềm
còn treo ở cuối chân trời tỏa ánh sáng bàng bạc. Phủ Đường Ấp hầu lớn như vậy
nhưng không có một bóng người. Họ không phải là đã ra ngoài tìm Lưu Sơ thì cũng
đã quá mệt mỏi trở về phòng thiu thiu ngủ. Lưu Sơ dễ dàng luồn ra cửa phía tây
phủ Đường Ấp hầu rồi từ đó chạy ra ngoài đến một ngõ hẻm thật dài. Xuyên qua
ngõ hẻm này, tiếp tục đi về hướng tây thêm một đoạn nữa là có thể đến được Tây
Thắng Hoa môn. Trước đây, sau khi mẫu thân dẫn ca ca và nó đi ngang qua, nó và
ca ca đã từng quay lại một chuyến để quan sát địa hình nơi này.
Mẫu thân và ca ca sẽ chờ mình ở một chỗ nào đó bên ngoài
thành, Tảo Tảo nghĩ vậy bèn rảo bước nhanh hơn, không dừng lại ở đầu hẻm nữa.
Trời dần sáng, Tảo Tảo liếc thấy ở đầu hẻm có một người ăn
xin nằm co quắp trên mặt đất, bên cạnh là một đứa trẻ ngồi co ro trong gió lạnh,
cả hai đều xanh xao gầy guộc, áo quần rách nát. Lát sau, một cô bé mặc đồ ăn
mày đi ra đầu ngõ, tuy vạt áo đang mặc có dấu vết bị dùng sức xé ra nhưng vì quần
áo của người ăn xin vốn luôn rách rưới nên cũng chẳng ai chú ý. Trên mặt, trên
tay cô bé đều được thoa một lớp bùn đất che kín làn da. Không ai tin rằng cô bé
năm tuổi vừa mới có địa vị công chúa Đại Hán của bọn họ lại giả dạng làm ăn mày
để lẻn ra khỏi thành! Cô bé vừa đắc ý thầm nghĩ vừa đi chầm chậm trên đường phố.
Đường phố lúc này cũng chưa có mấy người, vắng tanh vắng ngắt. Một vài người nhận
ra bầu không khí kỳ quái trong thành, thì thầm bàn tán với nhau.
Tảo Tảo theo sau một toán nông dân đi ra khỏi thành. Dần dần
cũng đến gần cổng thành, từ xa đã có thể nhìn thấy lá cờ cắm trên cao bay phấp
phới cho tới mặt mũi những binh lính oai hùng mặc áo giáp da trâu.
Tảo Tảo hơi cúi đầu, dường như đã có thể nhìn thấy mẫu thân
đang đứng ở ngoài thàn