
iệt nên mới khiến y hạ quyết tâm trong nháy mắt như vậy.
Lần này Tảo Tảo lại không quấy rối mà yên lặng đứng một bên.
“Vậy à?” Nụ cười của Vệ Tử Phu như đông cứng, trong phút chốc
khôi phục thái độ bình thường, “Thật à? Tiểu Công chúa thật là đáng yêu, Hoàng
thượng định bố trí cho cô bé ở tại điện nào?”
Theo lệ thì hoàng tử và công chúa được phi tần nuôi dưỡng ở
trong hậu cung, Trần A Kiều hiện giờ bị phế vào cung Trường Môn, nhưng Tảo Tảo
xuất hiện khiến cho mọi người biết rằng cung Trường Môn đã xảy ra chuyện.
“Khoan đã!”, Tảo Tảo nhảy ra, “Cháu đến nhà bà ngoại ở là được
rồi.”
“Sơ Nhi, cháu nói bậy gì đó?”, Trưởng công chúa Quán Đào ngồi
xuống âu yếm nhìn cô bé, “Chờ khi mẫu thân cháu trở về hoàng cung thì dĩ nhiên
là cháu và ca ca sẽ ở cùng với mẫu thân.”
Bà nói vậy có hai hàm nghĩa. Một là nhắc nhở Lưu Triệt đã nhận
con gái thì phải nhận luôn cả mẫu thân của nó. A Kiều mặc dù bị phế nhưng vẫn
là phi tần, theo lý phải được về sống trong cung. Hai là nói cho Vệ Tử Phu biết
rằng Trần gia của bà còn có một hoàng tử lớn tuổi hơn Lưu Cứ, ra oai với đối
phương.
Lưu Triệt và Vệ Tử Phu dĩ nhiên nghe ra ý của bà. Trong lòng
Lưu Triệt hơi chấn động, mới rồi tên tiểu thái giám đến báo tin không nói về việc
Tảo Tảo còn có một ca ca. Nếu biết trước thì có lẽ y sẽ không dễ dàng mở miệng
như vậy. Dù sao ảnh hưởng của một hoàng tử cũng lớn hơn rất nhiều so với một
công chúa. Thân hình Vệ Tử Phu khẽ run rẩy, mặc dù đã biết nhưng khi nghe tin vẫn
cảm thấy rúng động, nhất thời không biết phải nói sao.
Tảo Tảo hếch mặt, đột nhiên bật cười, vẻ mặt láu lỉnh, “Bà
ngoại, chẳng lẽ bà nghĩ mẫu thân còn ở lại kinh thành sao?
Trưởng công chúa Quán Đào oai phong ở Trường An đã nhiều năm
nên rất tự tin vào bản thân. Bà đương nhiên nhận ra con gái mình còn có rất nhiều
chuyện chưa nói nhưng những người thân bên cạnh nó thì không thể không nói ra.
Vì thế khi Trần Lãng nơm nớp lo sợ nói Trần A Kiều mất tích thì Trưởng công
chúa Quán Đào quả thực tức giận phát điên lên.
“Các ngươi làm việc sao vậy, cả một phụ nữ yếu ớt cũng không
giữ được?”
“Mẫu thân không phải là phụ nữ yếu ớt đâu?”
Tảo Tảo cười hì hì vỗ phủi mấy mẩu vụn bánh ngọt dính trên
tay rồi nhảy từ chỗ ngồi xuống. Lúc trước Lưu Triệt không trả lời dứt khoát về
việc nó yêu cầu được về phủ Đường Ấp hầu, Lưu Phiếu thì lo lắng nó ở lại cung Vị
Ương sẽ bị bắt nạt nhưng Lưu Triệt đã ra mặt thừa nhận thân phận của nó rồi thì
cũng không sợ ý đổi ý nên dẫn nó về cùng.
“Trần bá bá, mẫu thân của cháu làm thế nào thoát được? Bá bá
nói cho cháu nghe đi.”
“Dạ, công chúa Sơ”, Trần Lãng cúi người.
“Từ từ đã!” Tảo Tảo vội vàng khoát tay, “Không nên gọi cháu
là Công chúa Sơ, cháu nghe không quen. Gọi…”, nó suy nghĩ một lát về vai vế của
mình trong phủ Đường Ấp hầu, “…cháu là thiếu tiểu thư như dì Lục là được rồi.”
Lục Y sợ hãi chắp tay, “Nô tỳ không dám.”
“Cái gì mà không dám?” Tảo Tảo tò mò hỏi, “Chẳng phải dì Lục
vẫn luôn gọi vậy sao?”
“Cháu là công chúa, sao có thể gọi một kẻ nô tỳ là dì được
chứ?”, Trưởng công chúa Quán Đào trách mắng, “Công chúa là công chúa, đâu phải
vì cháu không quen thì không phải nữa?”
“Được rồi!” Tảo Tảo phụng phịu nhưng vẫn thỏa hiệp, không muốn
để bà ngoại tức giận. “Bá bá nói tiếp đi!”
“Sau khi Trưởng công chúa đi thì nương nương nói đợi trong
phủ rất buồn bực, muốn đi lầu Thanh Hoan dùng cơm, nói cho chúng nô tài đi cùng
là được rồi. Nô tài không dám làm trái đành phải cùng Dung Phi dẫn độ mười hộ vệ
đi theo nương nương. Sau đó, Vân cô nương ở lầu Thanh Hoan đến gặp nương nương
nói rằng hôm nay cô gái hát xướng ngã bệnh, kính xin nương nương hát giúp rồi
được nương nương đồng ý. Lúc nương nương thay trang phục thì nô tài và Dung Phi
vẫn ở bên cạnh. Trang phục là một bộ váy dài biểu diễn xanh biếc vô cùng xinh đẹp
và một chiếc khăn lụa che mặt. Thế nhưng sau khi hát xong khúc hát thì lại là
bà chủ Mai của lầu Thanh Hoan từ trên đài bước xuống. Nô tài vẫn luôn nhìn chằm
chằm vào nương nương nhưng không biết xảy ra việc gì mà không thấy bóng dáng
nương nương đâu nữa. Tuy nhiên chúng nô tài đã dẫn bà chủ Mai về đây.”
“Lục Y”, Trưởng công chúa Quán Đào cúi đầu nghĩ ngợi rồi gọi.
“Trưởng công chúa!” Lục Y sợ hãi quỳ gối hành lễ, “Có gì dặn
bảo?”
“Tiểu thư nhà ngươi và lầu Thanh Hoan có quan hệ gì?”
“Việc này…”, Lục Y ra vẻ khó nói nhưng vẫn đáp, “Tiểu thư là
chủ nhân của một nửa lầu Thanh Hoan.”
Trưởng công chúa Quán Đào thu xếp cho Tảo Tảo vào ngủ trong
khuê phòng trước kia của Trần A Kiều rồi trở lại phòng mình, trằn trọc hồi lâu
vẫn không ngủ được.
“Công chúa có tâm sự gì sao?” Sau lần trở mình thứ sáu của
Lưu Phiếu, Đồng Yển tỉnh dậy, ánh mắt mơ màng hỏi.
“Ừm. Ta đang nhớ Kiều Kiều.” Trưởng công chúa Quán Đào không
yên lòng đáp, “Mất tích năm năm, Kiều Kiều đã thay đổi rất nhiều rồi.”
“Thế à?” Đồng Yển nghiêng đầu, có vẻ chưa hiểu lắm. “Vậy
nương nương thay đổi sẽ là tốt hay là xấu?”
“Ta cũng không dám khẳng định.” Bà chậm rãi nói, “Kiều Kiều
trở nên thông minh, khoáng đạt quá. Nếu k