
thấy rõ mắt, mi đẹp như vẽ, nụ cười ngây thơ, đúng là rất giống hình
dáng A Kiều khi còn nhỏ.
“Cái gì?” Vệ Tử Phu cũng nghe được tin tức tương tự, chén
trà nhỏ trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Trưởng công chúa Quán Đào đi đâu rồi?”, nàng ta hỏi.
“Lúc cháu rời đi thì Trưởng công chúa đang bế cô bé kia đi về
hướng điện Tuyên Thất”, Hoắc Khứ Bệnh đáp, tỏ vẻ cũng không quá quan tâm.
“Tỷ tỷ, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Vệ Thanh nghe được
tin tức đó thì cũng rất kinh ngạc, cặp mày nhíu chặt, cảm giác bị uy hiếp.
“Không cần gấp, chẳng qua là con gái mà thôi”, Vệ Tử Phu lẩm
bẩm nói như tự an ủi.
“Chuyện này mấu chốt là ở chỗ thái độ của Hoàng thượng như
thế nào.” Vệ Thanh phân tích: “Nếu Hoàng thượng vẫn như xưa không thích Trần
hoàng hậu thì Trần A Kiều cũng chẳng gây ra sóng gió gì được, nếu ngược lại thì
chúng ta phiền toái rồi.”
“Ta đến điện Tuyên Thất xem một chút.” Vệ Tử Phu bỗng nhiên
đứng dậy.
“Tỷ tỷ!” Vệ Thanh liền vội vàng kéo nàng ta lại, “Chúng ta
luôn luôn làm việc cẩn thận, lần này lại càng không được tùy tiện, có thể…?”
“Thanh đệ, đệ sai rồi”, Vệ Tử Phu nghiêm mặt, “Nếu người trở
về lần này chính là Trần A Kiều thì tất nhiên ta sẽ không dễ dàng vượt qua
nhưng đó chẳng qua chỉ là con gái của cô ta, muốn biết tâm ý của hoàng thượng
thì còn có phương pháp nào tốt hơn chứ? Ta không thể để cho Trưởng công chúa Quán
Đào biến tất cả thành chuyện đã rồi thì mới nghĩ đối sách được.”
“Cô cô hôm nay vào cung có chuyện gì quan trọng không?” Lưu
Triệt buông tờ công văn trong tay xuống, ra vẻ bình thản, làm như không thấy Tảo
Tảo đang được Trưởng công chúa Quán Đào bế trong lòng.
“Cũng không có chuyện gì quan trọng.” Trưởng công chúa Quán
Đào thầm nuốt hận, bất đắc dĩ phải đánh bài ngửa với đứa cháu đang ngồi trên ghế
rồng, “Nghe nói người hạ chỉ trừng phạt Sơ Nhi, bản cung chỉ tới đây xin Hoàng
thượng bỏ qua cho nó.”
“Thế à?” Lưu Triệt từ ghế ngự sải bước xuống, “Nó là ai?”
“Cháu tên là Trần Sơ, bà ngoại gọi cháu là Sơ Nhi, mẫu thân
thì gọi cháu là Tảo Tảo”, Tảo Tảo từ trong lòng Trưởng công chúa Quán Đào nhảy
xuống, ngoan ngoãn đứng yên một bên, cười ngọt ngào, cố ý nhấn giọng hai tiếng
“Thúc thúc.”
“…”
Lưu Triệt sững người, nhìn nụ cười ngọt ngào chen lẫn ánh mắt
thoáng mang vẻ ác ý của cô bé. Dù cô bé tuổi còn nhỏ nhưng y dám khẳng định nó
đã biết một chút về sự thật. Trước khi Trưởng công chúa Quán Đào bước vào đây,
y vẫn luôn suy nghĩ xem cần phải xử trí về việc đột nhiên có thêm một đứa con
gái như thế nào. Mặc dù chưa quyết định nhưng cũng không có nghĩa là y có thể
chịu được con gái gọi mình là thúc thúc. Y nghĩ đến điều gì đó, nhìn vẻ mặt
lúng túng của Trưởng công chúa Quán Đào thì xem ra đó cũng không phải ý tứ của
cô cô. Như vậy, chẳng lẽ là Kiều Kiều đã dặn nó từ trước? Nàng định khiêu khích
hay là còn có tính toán khách? Trong ký ức của y, Kiều Kiều luôn đơn thuần và
thẳng thắn. Chẳng lẽ Kiều Kiều sau năm năm xuất cung đã thay đổi rồi sao?
“Sao thế ạ? Cháu gọi sai rồi sao?” Tảo Tảo phát hiện không
khí kỳ lạ trên điện, “A, cháu biết rồi. Thúc Thúc gọi bà ngoại bằng cô cô, vậy
cháu không nên gọi là thúc thúc mà gọi là biểu cữu. Biểu cữu, xin lỗi ạ.” Nụ cười
của nó lại càng ngọt ngào, không hề có vẻ sợ hãi.
“Sơ Nhi, im miệng!” Trưởng công chúa Quán Đào trách mắng
nhưng giọng nói lại hết sức hiền hòa.
Tảo Tảo nhún nhún vai, bĩu môi, “Im miệng thì im miệng!”
Nhất thời cả điện đều yên lặng, thoáng vẻ buồn tẻ. Lưu Triệt
cùng Trưởng công chúa Quán Đào đều không nói lời nào. Trưởng công chúa Quán đào
tất nhiên biết cháu gái ngoại của bà vừa rồi chủ tâm làm mất lòng đứa cháu họ
hoàng đế nhưng cũng không biết phải cứu vãn tình thế ra sao. Còn Lưu Triệt thì
cũng nhắm mắt làm ngơ xem chuyện này kết thúc như thế nào. Thật lòng thì bà cảm
thấy khá hả hê đối với mấy lời vừa rồi của Tảo Tảo. Ai bảo Lưu Triệt ngươi ban
đầu vứt bỏ người vợ kết tóc xe tơ nên hôm nay con gái ngươi mới không chịu nhận
cha, âu cũng là báo ứng. Không khí trong điện Tuyên Thất căng thẳng, chỉ có Tảo
Tảo vẫn ra vẻ vô can, đảo mắt quan sát đánh giá khắp bốn phía, dáng vẻ rất thoải
mái.
Đúng vào thời điểm khó xử này thì bên ngoài điện có tiếng
thông báo, “Hoàng hậu giá lâm!”
Tảo Tảo xị mặt, ra vẻ nghiêm túc, Lưu Triệt thấy vậy thì
trong lòng thoáng rung động.
Vệ Tử Phu mỉm cười đi vào, cung kính hành lễ, “Thần thiếp
tham kiến bệ hạ.” Vì nàng ta xuất thân hèn mọn nên không bao giờ dám lơ là cẩu
thả về mặt lễ nghi, quyết không để cho người khác nắm được một chút sai lầm.
“Miễn lễ!”, Lưu Triệt thản nhiên.
“Dạ!” Vệ Tử Phu theo lời đứng dậy, ánh mắt thoáng đảo qua
trong điện nhìn thấy Tảo Tảo thì khẽ “ôi” một tiếng rồi mỉm cười nói, “Cô bé thật
đáng yêu, nó là ai thế?”
“Nó là con gái của trẫm, tên Lưu Sơ.” Lưu Triệt xoay người
bước lên ngự điện.
Trưởng công chúa Quán Đào nhướng mày, không nghĩ tới Lưu Triệt
lại thừa nhận một cách đơn giản như vậy. Bà thấy Tảo Tảo cũng nhướng mày ra vẻ
nghĩ ngợi, có lẽ vừa rồi phản ứng của Tảo Tảo đã chạm đến lòng tự ái của Lưu
Tr