
i so đo với nó?”
Hắn hừ một tiếng, nhưng rồi cũng bỏ qua. Đúng vào lúc này, một
toán nội thị từ đầu hành lang bên kia tiến tới, nói giọng eo éo, “Tuyên đọc khẩu
dụ của Hoàng thượng.”
“Trần Tử Dạ, chủ nhân Tử Dạ y quán, không tuân lệnh Hoàng
thượng, chống lại hoàng uy, chạy trốn, đánh phạt người nhà mười trượng, sung
làm cung nô.”
Cả thao trường nhất thời yên lặng, mọi người cùng liếc qua
thân hình nhỏ nhắn của Tảo Tảo, ngay cả Hoắc Khứ Bệnh cũng lộ vẻ thương cảm, cô
bé nhỏ như vậy mà bị đánh mười trượng thì gần như chắc chắn sẽ mất mạng.
“Còn chưa bắt người?” Giọng nói the thé của gã nội thị vang
khắp sảnh đường của cấm quân.
Lập tức có hai người tiến lên định lôi Tảo Tảo ra. Chợt từ
ngoài điện vang lên một giọng phụ nữ uy nghiêm đầy sát khí, “Ai dám động đến
công chúa của Đại Hán ta?”
Trưởng công chúa Quán Đào vội vàng lao vào trong điện. “Cái
này…”, nội thị kinh hãi, “Trưởng công chúa”, gã khẽ khom lưng, “Người nói gì thế?
Ở đây làm gì có công chúa.”
Trưởng công chúa Quán Đào không thèm trả lời gã. Bà nhìn cô
bé mà nô tỳ Lục Y đang bế trong lòng, thấy mặt mũi giống hệt như A Kiều, không
có vẻ sợ hãi, thì lưỡng lự gọi, “Sơ Nhi!”
Tảo Tảo sửng sốt, chậm rãi hỏi lại: “Bà là… bà ngoại à?” Nó
thấy Lưu Phiếu gật đầu bèn nhảy bật lên nhào vào lòng bà. Trưởng công chúa Quán
Đào nhất thời cảm thấy như cả thế giới đều dừng lại. Bà mỉm cười ôm lấy cái
thân hình bé nhỏ trong lòng, luôn miệng nói: “Tốt rồi, tốt rồi!”
“Bà ngoại”, Tảo Tảo lại gọi một tiếng. “Mẫu thân nói rằng bà
ngoại là mẫu thân của mẫu thân, bà ngoại rất thương mẫu thân, mẫu thân lại rất
thương chúng con, cho nên bà ngoại cũng sẽ rất thương chúng con. Thế mới bảo là
“yêu thì củ ấu cũng tròn’”, nó dương dương tự đắc nói.
“Bà ngoại cũng rất thương con mà.” Trưởng công chúa Quán Đào
thấy nó đáng yêu xinh như ngọc, trắng như tuyết cười nắc nẻ, giữa lông mày lộ
rõ vẻ cơ trí thì càng nhìn càng thích. Giờ mới hiểu tình cảm yêu thương ngày
xưa mẫu hậu dành cho A Kiều.
Khi Tảo Tảo gọi mấy tiếng bà ngoại thì tất cả mọi người đều
ngơ ngác. Trưởng công chúa Quán Đào chỉ có một con gái, cũng là phế hậu của
đương kim Hoàng thượng. Trưởng công chúa Quán Đào vừa vào cửa đã quát lên: “Ai
dám động đến công chúa của Đại Hán ta!” Ý tứ hàm xúc không phải nói cũng rõ.
Lưu Phiếu nheo mắt nhìn tên nội thị đến truyền chỉ phân người
trở về cung Vị Ương báo cáo, mỉm cười bảo Tảo Tảo, “Sơ nhi, bà dẫn cháu đi tìm
phụ hoàng được không?”
“Không được. Cháu muốn đi tìm mẫu thân và ca ca”, Tảo Tảo
nhíu mày, nhạy cảm phát hiện ra chữ mấu chốt: “Phụ hoàng?”
“Cháu còn có ca ca à?” Lưu Phiếu cảm thấy hôm nay là một
ngày hết sức kỳ quái, nghe được tin sau còn động trời hơn tin trước làm bà hết
sức hài lòng. Một hoàng tử, một hoàng tử thuộc về Trần gia, đây chẳng phải là
điều bà hy vọng trong suốt bao nhiêu năm mà không có được đó sao.
“Dạ!”, Tảo Tảo trang trọng gật đầu. “Ca Ca gọi Mạch Nhi nhé.
Là chứ “Mạch” trong câu ‘Mạch thượng hoa khai hoãn hoãn quy’ ấy.” Nó sợ bà ngoại
không hiểu rõ nên cố ý nói ra nguồn gốc. Trưởng công chúa Quán Đào vẫn như trước
không hiểu rõ lắm về nguồn gốc nhưng cũng không cần để ý.
“Trưởng công chúa thứ tội”, gã nội thị kinh hoàng quỳ xuống.
“Hừ”, Lưu Phiếu vẫn còn chưa nguôi giận, đá cho gã một cái,
“Dám làm thương tổn huyết mạch hoàng gia, lá gan của ngươi cũng không nhỏ đâu.
Còn các ngươi nữa”, bà chỉ vào đám Kỳ Môn quân ở chung quanh, “Không một ai
thoát tội.”
“Bà ngoại!”, Tảo Tảo nũng nịu kêu, “Bỏ qua đi. Mẫu thân thường
nói là người không biết thì không có tội, không cần truy cứu nữa. “
Cô bé nhảy ra khỏi lòng Lưu Phiếu, đi tới trước mặt Lục Y bị
tình huống ngoài dự tính làm cho sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu, khẽ nói:
“Dì Lục, không có chuyện gì đâu”, rồi trừng mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh, “Không phải
ngươi nói rằng ta sẽ không sống qua tối nay sao?” Vóc người của nó tuy nhỏ
nhưng khí thế lại rất uy nghi.
Hoắc Khứ Bệnh khẽ cười lạnh lùng, “Ngươi may mắn đấy.”
Trưởng công chúa Quán Đào liếc mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh, “Hôm
nay nể tình tiểu công chúa nên tạm thời bỏ qua, sau này còn dám bất kính với tiểu
công chúa thì ta sẽ không tha cho các ngươi.” Bà bế Tảo Tảo đi về hướng điện
Tuyên Thất.
“Cái gì?” Khi nội thị bẩm báo tin tức mới phát sinh trong
doanh trại Cấm vệ quân, bình tĩnh như Lưu Triệt mà cũng không khỏi run tay vẩy
ra vài giọt mực, “Ngươi nói thật chứ?”
“Dạ!” Viên nội thị run rẩy trả lời. “Trưởng công chúa Quán
Đào bế tiểu công chúa chắc sắp đến điện Tuyên Thất rồi.”
“Niếp Mông!” Lưu Triệt gọi lớn, “Chẳng phải là A Kiều ở cung
Trường Môn sao?”
Niếp Mông sợ hãi quỳ xuống, “Bẩm bệ hạ, Trần hoàng hậu đúng
là ở cung Trường Môn.”
“Nói nhảm!” Lưu Triệt đang định nổi trận lôi đình thì Dương
Đắc Ý ở bên ngoài hô lớn,
“Trưởng công chúa Quán Đào cầu kiến.”
“Người đến cung Trường Môn xem đã xảy ra chuyện gì?” Lưu Triệt
vội hạ thấp giọng căn dặn, ngẩng đầu nhìn lên thì Trưởng công chúa Quán Đào đã
đứng ở ngoài rèm, đang bế một cô bé cười như nắc nẻ, tuy cách bức rèm che nhưng
có thể