
“A Vũ quả là thông minh”, Hàn Nhạn Thanh cúi đầu, che giấu
ánh mắt hơi có vẻ mỉa mai, “Ai bảo phụ nữ thì phải dựa vào cái gì dó mới có thể
tồn tại?” Nàng chậm rãi giơ tay lên, đặt vào ngực mình, “Ta chỉ làm theo lý tưởng
ở trong này. Ta hy vọng có một ngày thế giới này sẽ hòa bình, yên ấm, tất cả mọi
người sống trong trời đất đều có thể sinh hoạt yên ổn, tươi cười vui vẻ. Ta hy
vọng có một ngày Hung Nô trông thấy người Hán là khiếp đảm, không dám tùy ý xâm
phạm biên giới chúng ta gây chiến tranh nữa. Ta hy vọng có một ngày công bằng,
chính nghĩa sẽ là tín ngưỡng của mỗi người, lập công sẽ được thưởng, giúp người
sẽ nhận được báo đáp, giết người sẽ bị vương pháp chế tài… Ta biết điều này là
rất khó, rất khó.” Nàng nhướng mày, cố ngăn vẻ xúc động trên gương mặt Mi Vũ.
“Vậy đó!”, nàng nói giọng thật thấp, “Ít nhất có thể làm được chút nào hay chút
ấy.”
Bao nhiêu trong những lời này là thật từ đáy lòng, bao nhiêu
là đổi lấy sự trung thành của cô gái xinh đẹp trước mặt, chính bản thân Hàn Nhạn
Thanh cũng không biết. Lúc nhỏ nàng đã tin tưởng vào điều này, nhưng từ khi cha
nàng vứt bỏ vợ con đến khi trưởng thành nàng lại ghét cay ghét đắng nó. Mãi đến
thời điểm nói ra mấy lời vừa rồi, nàng mới phát hiện ra rằng ở sâu trong đáy
lòng, nàng vẫn mong có thể tin tưởng được điều này. Mặc dù hơn một nửa những việc
nàng làm sau này không thể phù hợp với lời nói hôm nay.
“Ta phải đi rồi”, Hàn Nhạn Thanh cáo từ, phân công việc cuối
cùng, “Vẫn như cũ, thay ta cố gắng hết sức hỏi thăm về một cô gái tên là Quý
Đan Tạp, có lẽ… còn có tên khác nữa. Tuy các cô chưa chắc đã biết nàng ấy nhưng
nàng ấy nhất định có thể nhận ra dấu vết của ta.”
“Mi Vũ biết rồi.” Cô gái khom người thi lễ, “Công tử đi cẩn
thận.”
Hàn Nhạn Thanh đẩy cửa bước ra ngoài. Phi Hoằng đứng chờ
ngoài cửa cách đó không xa, thấy nàng liền khẽ mỉm cười, “Công tử phải đi rồi
sao?”
“Ừm”, Hàn Nhạn Thanh khẽ gật đầu. Sự si mê vô lý của tiểu
nha đầu này khiến nàng khá nhức đầu, có ý muốn nói thẳng ra để cho cô nàng dứt
bỏ hết tình ý đó đi, nhưng lần này thời gian cấp bách, chỉ có thể thế thôi.
“Qua nhiều năm như vậy, Mi Vũ cảm thấy vị Trần công tử này của
chúng ta thế nào?” Trong phòng, một phụ nữ áo lam đẩy cửa từ mật thất bước ra,
trên mặt đã xoá hết nếp nhăn, không còn trẻ tuổi mà cũng không cho thấy là đã
già, chính là Dung ma ma, tú bà của lầu Di Hồng năm xưa – tiền thân của lầu Mãn
Phong hiện giờ.
“Ma ma!”, Mi Vũ cất tiếng, “Ma ma ở bên cạnh, không phải đã
nhìn thấy tất cả sao? Trần công tử là người rất tốt.”
“Con đó”, Dung nương cười, không so đo việc nàng tránh nặng
tìm nhẹ, “Xét theo việc đã làm trong mấy năm qua thì vị Trần công tử này thật sự
không phải là nhân vật đơn giản. Nhưng ánh mắt nàng ta trong sáng ngay thẳng,
làm việc dù không lỗi lạc nhưng cũng không làm chuyện mất nhân cách, tuy lập
trường không rõ nhưng cũng không có xung đột với chúng ta. Chủ nhân nói rằng tạm
thời cứ cung cấp tin tức cho nàng ta. Chúng ta chấp nhận làm việc cho nàng ta
cũng được.”
“Bản thân con rất thích nàng ta”, Mi Vũ cười nói, “Bàn về tầm
nhìn, cách làm việc, thì vị Trần công tử này cũng có chỗ tương tự như chủ nhân
của chúng ta. Có thể nói, tốt hơn hết là không nên chống lại nàng ta.”
Đúng vào lúc Hàn Nhạn Thanh dẫn Thân Hổ chạy thẳng một mạch
tới Khâu Trạch thì Liễu Duệ đang dẫn mấy người thân binh cưỡi ngựa ra ngoài
quân doanh Khâu Trạch.
“Liễu đại nhân, năm ngoái ngài trang bị cho chúng ta mạch
đao[2'>, mặc dù trông không đẹp bằng kiếm nhưng ra chiến trường lại dễ sử dụng
hơn kiếm nhiều, Liễu đại nhân này, ngài suy nghĩ thế nào mà làm ra được loại mạch
đao này vậy?”
[2'> Mạch đao: Một loại đao của Trung Quốc, có phần cán rất
dài.
“Ta đâu có làm ra. Việc ta quản chính là cầm quân đánh giặc,
còn việc chế tạo binh khí đương nhiên là của xưởng quân khí nghiên cứu làm ra.”
Liễu Duệ bình thản giục ngựa, vỗ vào gáy Tiết Thực: “Mấy hôm trước, ta đã báo
lên triều đình rồi.”
“Thế à!” Tiết Thực gật đầu, không hề hoài nghi về những gì
Liễu Duệ nói, “Xưởng quân khí thật là lợi hại.”
Năm đó không biết Tang Hoằng Dương ở kinh thành đã dùng
phương pháp gì mà thuyết phục được Hán Vũ Đế Lưu Triệt phân chia cho Liễu Duệ một
phần quyền khai thác mỏ sắt mới ở Ngũ Nguyên. Liễu Duệ và Hàn Nhạn Thanh liền
xây dựng một xưởng quân khí ở gần quân doanh Khâu Trạch, chiêu mộ không nhiều
người do yêu cầu bí mật và trung thành tuyệt đối nhưng toàn là tinh anh trong
giới thợ rèn của Ngũ Nguyên. Hai người cùng với Tang Hoằng Dương ở chốn kinh
thành xa xôi nghiên cứu làm ra mấy bản vẽ binh khí rồi chuyển cho đám thợ thi
công. Những năm này, mặc dù bọn họ yêu cầu không cao nhưng đám thợ cũng lần lượt
chế tạo ra các loại binh khí tiên tiến như mạch đao, cung nỏ. Sản phẩm làm ra vẫn
luôn được cất kín, tin tức bị giấu nhẹm đi, mãi đến nửa năm trước thì Liễu Duệ
mới ra lệnh chế tạo số lượng lớn để dùng trong thao luyện hàng ngày tại quân
doanh.
Trên đường từ quân doanh Khâu Trạch đến xưởng quân khí phải
đi qua một hẻm núi cực dài, dân