
hân không sao, chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay. Tiết
Thực toàn thân đẫm máu song không có vết thương chí mạng, nhưng Dương Triết thì
e là không cứu được. Còn Phương Dụ Hàn sau khi được tiên sinh khâu bụng vẫn
luôn gây gây sốt”, tiểu thân binh buồn bã trả lời.
“Ừm”, Hàn Nhạn Thanh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Bản thân
là đại phu, nàng kế thừa y thuật cổ kim nội ngoại, thực tế có thể coi là số một
đương thời, nhưng gặp phải vết thương do chiến tranh gây ra như thế này thì thật
ra cũng chẳng cao minh hơn những quân y bình thường bao nhiêu. Quân y đang cố gắng
hết sức chữa trị cho những người có thể khó nhọc chạy thoát ra.
“Tỷ tỷ”, Thân Hổ từ sau trướng đi ra, “Tỷ đừng dằn vặt!” Mặc
dù trên mặt Hàn Nhạn Thanh không có biểu hiện gì nhưng cậu biết nàng đang thầm
tự trách mình, bèn an ủi, “Đây không phải là lỗi của tỷ.”
Hàn Nhạn Thanh cười tự giễu, “À”, nàng chợt nhớ ra, “Đám người
Hung Nô đâu?”
“Đang giam trong địa lao ở phía sau”, Thân Hổ hừ lạnh, “Đệ mới
từ bên ấy về, tên áo đen kia sống chết cứ khăng khăng rằng mình là người Đại Uyển,
không chịu thừa nhận thân phận.”
Hàn Nhạn Thanh nhếch miệng, “Hắn cứng đầu lắm à? Đi nào, tỷ
sẽ đích thân thẩm vấn hắn.”
Hàn Nhạn Thanh đi xuống địa lao, ánh sáng dần nhạt đi, cây
đuốc sáng lòa khiến nàng có ảo giác rằng dường như đang không phải là ban ngày
mà là đêm tối. Gã áo đen bị trói vào bức tường đá, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt
lóe lên rồi tiếp tục gục đầu xuống, tóc tai rũ rượi, trên người thương tích chồng
chéo ngang dọc, hiển nhiên là đã chịu đựng không ít hình phạt.
“Thiếu gia, thiếu gia!” Còn có một số người áo đen khác cũng
bị bắt sống, trong đó có một người bị trói ở phía sau bên trái không ngừng kêu
gọi gã áo đen. “Vị đại nhân này!”, hắn trông thấy Hàn Nhạn Thanh bước vào,
“Ngươi thả thiếu gia của chúng ta ra, muốn bao nhiêu tiền thì lão gia của chúng
ta sẽ trả.”
“Ưu Cách, không được cầu xin người Hán tha thứ”, gã áo đen lớn
tiếng quát, khí huyết đảo lộn làm cho vết thương thêm đau đớn.
“Ái chà, tiểu huynh đệ.” Hàn Nhạn Thanh tựa như không nhìn
thấy gã áo đen kia, đi thẳng tới trước mặt người thiếu niên tên là Ưu Cách,
nhìn qua đánh giá, “Ngươi bị thương rất nặng!” Nàng quay lại ra lệnh. “Mang thuốc
trị thương và băng gạc tới đây.”
Thuốc trị thương và băng gạc nhanh chóng được đưa lên. Thiếu
niên kia nhìn Hàn Nhạn Thanh với vẻ rất cảnh giác nhưng Hàn Nhạn Thanh thật sự
không động chân động tay gì, chỉ băng bó vết thương, động tác gọn gàng, thậm
chí không làm cho hắn cảm thấy quá đau đớn.
“Vị đại nhân này”, Ưu Cách cẩn thận nhìn nàng, nhưng giọng
điệu đã hơi mềm xuống, “Ngài cũng băng bó giúp cho thiếu gia nhà ta một chút
đi. Thiếu gia bị đánh rất nhiều.”
“Ấy, không được cử động, mạch của ngươi khá kỳ lạ.” Hàn Nhạn
Thanh bắt mạch cổ tay hắn, làm bộ lơ đãng hỏi, “Các ngươi là người Hung Nô à?”
“Không được nói lung tung”, gã áo đen phía trước quát lên,
“Lão tứ là người Đại Uyển, các ngươi tin cũng được, không tin cũng được.”
“Người Đại Uyển à, cũng tốt.” Hàn Nhạn Thanh gật gù, “Hoàng
đế chúng ta quyết định tấn công Hung Nô, mấy ngày nữa Xa kỵ tướng quân sẽ thống
lĩnh đại quân tấn công Hữu Hiền vương của Hung Nô.”
Đôi môi đỏ mọng duyên dáng lạnh lùng bật ra những tin tức động
trời lúc này còn mang tính cơ mật của quân Hán, Hàn Nhạn Thanh hướng ánh mắt về
phía gã áo đen nhưng lại liếc xéo ngầm giám sát chặt chẽ Ưu Cách, quả nhiên thấy
Ưu Cách “a” lên một tiếng, vẻ mặt hơi khác thường, mạch cổ tay nhảy lên.
“Còn phó tướng Lý đại nhân cầm quân tấn công Tả Hiền Vương…”
Cảm giác rõ ràng mạch cổ tay Ưu Cách đập cuồng loạn, Hàn Nhạn Thanh buông ra,
kinh ngạc thốt lên, “Các ngươi là người của Tả Hiền Vương.”
“Ngươi…” Gã áo đen rất kinh ngạc, sau liền hiểu ra, cười gằn,
“Xem ra trong đám người Hán thật sự có không ít kẻ thông minh.”
“Còn ngươi lại không thông minh lắm.” Hàn Nhạn Thanh thản
nhiên nhận lời tán thưởng, không muốn nhìn sắc mặt tái mét của đối phương, nói
tiếp, “Nghe nói phi tử Đại Uyển được Tả Hiền vương sủng ái nhất đã sinh cho hắn
một người con tên là Ngạc La Đa, chắc hẳn là ngươi. Ngươi là con của Tả Hiền
vương, đến Ngũ Nguyên làm gì?”
Hàn Nhạn Thanh ra khỏi địa lao thì trời vẫn còn nắng khiến
nàng cảm thấy dường như vừa bước ra một thế giới khác. Liễu Duệ đứng ở lối vào
địa lao trông sang, thấy nàng ra thì đi tới rồi cả hai cùng rảo bước trên con
đường chạy dọc quân doanh.
“Thương thế của huynh thế nào rồi?”
“Không vấn đề gì.” Liễu Duệ không dừng bước, “Nhạn Nhi, muội
nói… có phải huynh làm sai hay không?”
“À…?” Hàn Nhạn Thanh không trả lời. Nàng biết trong chuyện xảy
ra tại Nhất Tuyến Thiên ngày hôm qua có cái gì đó đã làm sư huynh xúc động, còn
việc nàng cần làm chỉ là lắng nghe.
“Chúng ta quá tự phụ, cho là biết việc ba trăm năm trước, biết
chuyện năm ngàn năm sau thì mọi sự không nằm ngoài tính toán của chúng ta.
Huynh nghĩ với sự bố trí ở Nhất Tuyến Thiên thì không có gì thoát khỏi tính
toán của mình, thế nhưng vẫn còn có người vì huynh mà chết. Trời cao đã dùng
máu tươi của