
iếm được làm bằng thép tốt, có độ đàn
hồi cao, lưỡi kiếm rất dẻo, khi sử dụng lưỡi kiếm duỗi thẳng ra, lúc bình thường
lại có thể uốn cong làm thắt lưng.
Tiêu Phương khẽ vung thanh trường kiếm, mơ hồ như phát ra tiếng
sấm động rồi nhanh như chớp đánh tới hai người. Hàn Nhạn Thanh sợ hết hồn, vội
vàng giơ kiếm ngăn lại, chỉ nghe “keng” một tiếng, kiếm trong tay đã bị bạt ra,
lòng bàn tay hơi tê dại. Thân Hổ bên cạnh nàng cũng không khác gì. Lúc này nàng
mới phát hiện hôm nay sư phụ thể hiện sự nóng nảy rất rõ ràng, không giống bộ dạng
ung dung thường ngày.
“Ngày khác trên chiến trường không ai dừng lại chờ các con
khôi phục đâu. Đánh tiếp đi!”, Tiêu Phương lạnh lùng nói.
Hàn Nhạn Thanh và Thân Hổ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời tách
sang hai bên, song kiếm tỏa thành một quầng sáng bao bọc Tiêu Phương.
“Cũng tạm được đấy”, Tiêu Phương thản nhiên nói, đồng thời cả
người bốc thẳng lên như thể chim hạc bay vút trời xanh, thân hình bất động thẳng
tắp lao nhanh như làn khói, trên không trung cất tiếng thét dài, kiếm quang lóe
lên như ngàn vạn ánh sao trời, đồng thời đánh về phía hai người Trần, Thân.
Hai bóng người bỗng tách ra rồi quay ngoắt trở lại, vung tay
phải thành hoa kiếm, trong hư có thật, trong thật có hư, một đâm dưới nách, một
đâm bên hông, tưởng chừng sắp đánh trúng thì bỗng nghe Tiêu Phương cười lạnh,
xoay kiếm ngang người. “Keng keng” hai tiếng, mũi kiếm đang xoáy tít bỗng nhiên
bị hắn dùng thân kiếm chặn đứng, một luồng lực đạo cực mạnh theo mũi kiếm áp tới
khiến hai người tức thì khốn đốn. Hàn Nhạn Thanh nhanh chóng nắm bắt tình thế
nên lập tức buông tay. Thân Hổ nổi tính bướng bỉnh, mặt đỏ bừng bừng bước dấn tới
muốn đoạt lại kiếm.
“Tiểu Hổ Tử!”, Hàn Nhạn Thanh kinh hãi la lên. Tiêu Phương
cười nhẹ, tay thu rồi lại nhả kình lực khiến Thân Hổ chân đứng không vững, loạng
choạng lùi về sau mấy bước, ngã phịch xuống.
Tiêu Phương hất hai thanh kiếm dưới đất lên, nhướng mày,
“Đánh tiếp.”
Hàn Nhạn Thanh cau mày, nàng không biết sư phụ rốt cuộc uống
nhầm thuốc gì nhưng phát hiện thấy tâm trạng nóng nảy của hắn nên dành phải liều
mình “chiều quân tử.”
Đến lúc mặt trời bóng ngả về tây thì Tiêu Phương cuối cùng
cũng thu kiếm lại bảo: “Được rồi!” Hàn Nhạn Thanh và Thân Hổ nhìn nhau cười khổ.
Tiêu Phương không hề quay đầu nhìn lại mà đi thẳng về phòng.
“Lộng Triều, đệ còn đó không?”, Nhạn Thanh cao giọng gọi.
Lộng Triều từ trên cây bay xuống, vẻ mặt rầu rĩ.
Nếu có ai tới thành Ngũ Nguyên hỏi thanh lâu nào tốt nhất
thì cả mười người đều nói như một rằng đó chính là lầu Mãn Phong. Lầu Mãn Phong
của thành Ngũ Nguyên với cơm ngon rượu ngọt, ca múa xuất sắc, phục vụ chu đáo nổi
tiếng khắp biên thành, lão bảo tên là Dung nương. Mãn Phong được chia làm lầu
Phong và lầu Mãn. Lầu Phong tiếp đãi khách quý và người đọc sách còn lầu Mãn
thì tiếp đãi quân nhân và thị dân, mỗi nơi một nhiệm vụ không xâm phạm lẫn
nhau. Các cô nương trong lầu, nếu có tài có sắc thì ở lầu Phong, nếu bình thường
thì ở lầu Mãn, được đãi ngộ tốt hơn nhiều so với các thanh lâu khác cho nên rất
nhiều gái thanh lâu kỳ vọng được gửi thân vào lầu Mãn Phong. Vì vậy cũng không
cần bắt gái nhà lành làm kỹ nữ để gây nhiều tội nghiệt.
Một hôm, lầu Phong nghênh đón hai khách thanh niên, một người
chừng độ mười bốn, mười lăm tuổi, nước da ngăm đen, cặp mắt vô cùng cơ trí,
chuyển động nhanh như chớp. Người còn lại phe phẩy một cây quạt làm từ sợi
vàng, dáng vẻ như người đọc sách, tư thế ung dung.
“Chúng ta muốn tìm Mi Vũ”, người áo trắng khép quạt mỉm cười
nói, ném ra một xâu tiền Tam Thù.
“Có ngay!” Kẻ hầu mừng rỡ đón lấy, “Hai vị đi hướng bên này,
đến Phù Dung hiên chờ một chút, Mi Vũ cô nương lập tức tới ngay.”
Hàn Nhạn Thanh dẫn Thân Hổ lên lầu hai, tiến vào nhã thất.
Nàng gấp quạt lại, quan sát bức tường thành màu đỏ. Chỉ lát sau, một cô gái ôm
đàn Không[1'> vén rèm đi vào, khẽ khàng thi lễ. “Chả trách rằng đêm qua nến trắng
báo hỉ, sáng nay chim tước chuyền cành. Trần công tử, người nói xem đã bao lâu
không tới rồi?”
[1'> Loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiều nhất có hai
mươi lăm dây.
Thân Hổ đỏ bừng mặt. Cô gái vừa vào có một đôi mắt quyến rũ,
dung nhan không bằng Hàn Nhạn Thanh nhưng lại có một dáng vẻ vừa thùy mị vừa đa
tình, quả nhiên không hổ với tên.
“Mi Vũ tỷ tỷ”, Hàn Nhạn Thanh dùng quạt nâng cằm cô gái lên
trêu chọc, “Sau khi từ biệt hai tháng trước đây, quả nhiên tiểu sinh nhung nhớ
tỷ tỷ đến nỗi trà không muốn uống, cơm không buồn ăn, không thể chịu nổi bèn dối
gạt người nhà lập tức đi tìm tỷ tỷ.”
Mi Vũ thay đổi vẻ mặt “Công tử, hãy đi theo tôi!” Nàng ta dẫn
Hàn Nhạn Thanh đi xuyên qua lầu trước tới phòng của mình, sai bảo nha đầu Phi
Hoằng, “Pha một bình trà mới!”
Phi Hoằng cúi đầu lui ra, Mi Vũ chỉnh lại sắc mặt hành lễ với
hai người, “Công tử mạnh giỏi, Thân thiếu gia mạnh giỏi.”
“Được rồi”, Hàn Nhạn Thanh thu quạt về hỏi, “Dung nương
đâu?”
“Ma ma đi Vân Trung rồi. Công tử biết đấy, ma ma đang mở một
thanh lâu nữa ở Vân Trung, đặt tên là Ngọc Đường Xuân,