
hai tên áo
đen nữa ngã xuống, máu của đồng bọn kích thích những tên áo đen bên cạnh đỏ ngầu
mắt. “Xông lên đi!” Hắn nghe thấy tiếng thuộc hạ kêu gào ầm ĩ, “Băm nát đám người
này thành thịt vụn để báo thù cho bọn họ.”
Ở bên hẻm núi, bốn người quây lại thành một vòng, dựa lưng
vào nhau ngoan cường chiến đấu.
“Thêm hai mươi người nữa lên.” Tên thủ lĩnh cảm gỉác không ổn,
vội vàng hô.
“Chậm rồi!” Liễu Duệ cười dài một tiếng, vung mạch đao phát
kình lực chém xuống, xả thành một nhát dài trên bả vai người áo đen đối diện, đồng
thời nghiêng sang bên phải định né một kích của một người áo đen khác bên cạnh.
Song lưỡi đao của đối phương đã tới quá gần, dù là Liễu Duệ cũng không kịp thu
đao đón đỡ. Nếu chỉ có một mình Liễu Duệ thì dĩ nhiên có thể dùng bộ pháp né
tránh nhưng lúc này chỉ cần hắn di chuyển một bước thì vòng tròn bốn người sẽ lập
tức bị phá vỡ, sợ là không chống chọi được đến lúc mấy người Tiết Thực quay lại
cứu viện. Liễu Duệ gần như có thể nghe thấy tiếng loan đao[3'> vù vù chém đến
trước mặt. Hắn nheo mắt dùng toàn lực thu đao đề phòng một bên, chuẩn bị chịu một
đao kia. Nhưng khi mạch đao của hắn đâm vào kẻ địch thì vẫn chưa thấy cảm giác
đau đớn, chỉ nghe bên tai “keng” một tiếng rồi thấy Phương Dụ Hàn ở bên trái đã
chịu thay mình nhát đao này.
[3'> Loan đao: Một loại đao của Trung Quốc, cán ngắn, bề mặt
đao rộng, lưỡi cong.
Trên chiến trường không có chỗ cho từ bi. Liễu Duệ ở ngay
sát tận mắt thấy loan đao trong tay một kẻ địch chém ngang bụng Phương Dụ Hàn
khiến máu tươi phun ra như suối. Phương Dụ Hàn lảo đảo đứng không vững, cầm đao
ngã ngồi dưới đất, lập tức lại có vài thanh loan đao sáng loáng chém tới. Mắt
thấy Phương Dụ Hàn sắp bị chém thành mấy mảnh, Liễu Duệ liền đánh tới một đao bạt
đi tất cả công kích.
“Dụ Hàn, ngươi làm cái gì vậy?” Trong khi hắn hỏi, bốn người
tiếp tục bị tiến công dồn dập. Dù vẫn phản kích dũng mãnh nhưng nhanh lại có
người đổ máu.
“Lão đại!”, Phương Dụ Hàn cười thảm, nỗ lực tự chống đỡ: “Chỉ
cần người không ngã thì cả quân doanh còn có hy vọng. Chúng ta đã quá sợ cuộc sống
cơ khổ rồi, không muốn trở lại như trước kia.”
“Ngươi…”, Liễu Duệ không biết phải nói gì, đành ngậm miệng
chuyên tâm chém giết. Đến khi hắn cảm thấy những người bên mình đã dần không
ngăn được thế công của địch, thì phía sau đám người áo đen bỗng trở nên hỗn loạn.
Cuối cùng thì Tiết Thực cũng đã xông ra từ phía bên kia hẻm núi, tuy nhiên lập
tức bị hai mươi tên đang quan sát cuộc chiến cuốn lấy, trong thời gian ngắn còn
khó bảo vệ bản thân mình thì nói gì tới hỗ trợ. Sau một hồi, lại có thêm một
binh sĩ bên cạnh Liễu Duệ ngã xuống, chỉ còn lại hai người có sức chiến đấu,
tình thế hết sức nguy ngập.
Hai người còn lại rốt cục cũng từ trong sơn động chạy về, nhất
thời làm rối loạn thế công của đám người áo đen. Hai bên “hợp vây”, mặc dù
không tăng sức chiến đấu lên được bao nhiêu nhưng cũng làm thay đổi tình thế. Mấy
người Liễu Duệ cuối cùng từ chỗ bị tấn công đã dần chuyển sang phản kích.
Lúc này đám người áo đen đã tử vong gần một nửa, còn lại
cũng đều bị thương. Tên thủ lĩnh che mặt thấy vậy nôn nóng, lạnh giọng hô, “Tất
cả xông lên cho ta!”
Chiến đấu thêm một thời gian chừng đủ uống nửa chén trà thì
tên áo đen có thân phận giống như quân sư đứng bên cạnh thủ lĩnh không kiên nhẫn
được thêm, “Chủ nhân, rút lui đi!” Tên thủ lĩnh che mặt trừng mắt căm tức nhìn
hắn, “Cố thêm một chút nữa là có thể bắt gọn bọn chúng. Ngươi bảo ta rút lui
vào lúc này sao.”
“Chủ nhân, lại có người đến”, một tên áo đen phía sau kinh
hãi la lên.
Một thiếu niên mặc áo lam cưỡi trên con ngựa đen, nét mặt lạnh
tanh, vừa rạp người thúc ngựa lao vào hẻm núi vừa lắp tên giương cung, bắn ra
ba mũi liên tiếp, Tên bay xé gió, lập tức bắn trúng ba người.
“Liễu đại ca”, Thân Hổ lớn tiếng gọi.
“Ta không sao.” Từ sâu trong hẻm núi truyền đến tiếng cười
hào sảng của Liễu Duệ. Hai mắt hắn bốc lên sát khí nồng đậm, Thân Hổ đã tới, vậy
thì Hàn Nhạn Thanh cũng ở không xa.
Từ đằng xa vang lên tiếng vó ngựa rầm rập. Tên thủ lĩnh che
mặt, trán nổi gân xanh, phất tay nói, “Rút lui!” Hắn oán hận cắn răng, tưởng chừng
như sắp bắt được đối phương tới nơi, ai ngờ chuyện sắp thành lại bại.
Thiếu niên áo lam cười lạnh, cũng không hiểu cậu dùng động
tác sao mà bỗng nhiên phi thân lướt qua mấy tên áo đen tới chặn đầu thủ lĩnh của
chúng, “Ngươi muốn đi thì đi sao?” Một đường kiếm quét qua, lưỡi kiếm phản chiếu
ánh mặt trời chói lọi trước lúc hoàng hôn.
Tên thủ lĩnh vung đao ngăn lại, không muốn dây dưa nhưng vào
lúc đao kiếm chạm nhau thì cánh tay hắn tê rần, trong lòng càng thêm bất an,
càng muốn thoát khỏi trận đánh giằng co với Thân Hổ.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần. Bóng dáng Hàn Nhạn Thanh cưỡi
ngựa đã xuất hiện ở lối vào hẻm núi, một trăm kỵ quân Khâu Trạch giáp trụ chỉnh
tề đang dàn trận ở phía sau.
“Bọn họ sao rồi?”, Hàn Nhạn Thanh không vào trong trướng mà
đứng ở bên ngoài, vừa thấy một tiểu thân binh bê chậu thau đầy máu tươi vén rèm
bước ra thì hỏi dồn.
“Liễu đại n