
bản xứ gọi là Nhất Tuyến Thiên, theo đó có thể
thấy rằng nó rất hiểm trở, Ngũ Nguyên gần với Hung Nô, tính cách dân chúng dũng
mãnh, mỗi năm gặp nạn đói sẽ có không ít người trốn vào rừng núi làm giặc cướp
đoạt tài vật của thương gia và lữ khách đi qua. Nhất Tuyến Thiên chính là nơi
có nhiều phỉ hoạt động nhất. Kể từ khi tiếp quản quân doanh Khâu Trạch, Liễu Duệ
đã năm lần bảy lượt dẫn quân đi tiễu phỉ, trên danh nghĩa là huấn luyện thực
chiến. Trong thời gian ngắn ngủi ba năm, cả quận Ngũ Nguyên đã được dẹp yên
không còn bóng dáng tên giặc cỏ nào. Từ năm thứ hai trở đi, Liễu Duệ đã không
còn gặp phải chuyện gì khi qua lại giữa quân doanh và xưởng quân khí nên lần
này hắn cũng không hề lo lắng, cứ thế dẫn sáu thân binh tiến thẳng vào hẻm núi.
Tiến vào Nhất Tuyến Thiên chưa được một tuần nhang thì hắn
liền phát hiện bất ổn. Hẻm núi quá an tĩnh, lúc này tuy là mùa đông nhưng còn
chưa có tuyết, thế mà lại không hề nghe thấy một tiếng động nào.
“Dừng lại!” Liễu Duệ thắng ngựa, quát khẽ.
Bảy con ngựa đồng thời dừng lại.
“Thân thủ thật tốt.” Trên hẻm núi có người vỗ tay khen ngợi
rồi gần một trăm tên mặc đồ đen xuất hiện phía trên, “Đáng tiếc, chậm rồi.”
“Trần thiếu gia.” Ngụy Tự Nam chạy tới cổng lớn quân doanh,
hơi kinh ngạc khi nhìn thấy người đang cưỡi ngựa hiên ngang trước mặt “Làm sao
người…?”
“Liễu Duệ đâu rồi?”, Hàn Nhạn Thanh ghìm ngựa, hỏi giọng gấp
gáp.
“Liễu giáo úy đi đến xưởng quân khí rồi”
“Nguy rồi… Hắn mang theo bao nhiêu người?”, Hàn Nhạn Thanh lộ
vẻ lo lắng, hỏi dồn.
“Tính cả Tiết Thực thì tổng cộng là sáu người.” Ngụy Tự Nam
bình tĩnh đáp, “Chắc là không có chuyện gì đâu, sáu người này đều là cao thủ.”
“Ngươi không cần nói nữa”, Hàn Nhạn Thanh quay ngựa, “Ngươi
điều cho ta một trăm kỵ binh do ta chỉ huy. Ngoài ra, bảo quân y chuẩn bị sẵn
sàng, tới đây tiếp ứng.”
“Tuân lệnh!” Ngụy Tự Nam gật đầu không chút do dự, xoay người
trở về quân doanh.
“Tiểu Hổ Tử”, Hàn Nhạn Thanh quay sang ra lệnh, “Đệ đi trước
xem tình hình, ta dẫn người tới sau.”
Thân Hổ biết chuyện nghiêm trọng nên gật đầu không nóí tiếng
nào.
“Chủ nhân, dưới hẻm núi chỉ còn lại bảy con ngựa, không thấy
một ai cả”, một tên áo đen dùng tiếng Hung Nô bẩm báo.
“Khốn kiếp!” Tên thủ lĩnh che mặt hung hăng đá tên vừa lên một
cái, “Rõ ràng vừa mới ở đó, ngươi cho là bọn chúng mọc cánh rồi sao?”
Cho dù thật sự là chim bay lên thì cũng phải nhìn thấy chứ,
tên mặc đồ đen thầm nghĩ nhưng không dám nói ra, sợ lại chọc cho thủ lĩnh nổi
giận.
Tên thủ lĩnh bịt mặt trấn tĩnh lại rất nhanh, phất tay, “Bọn
chúng nhất định còn đang ở trong khe núi, chỉ là không biết trốn đâu. Phái hai
mươi người xuống dưới lục soát, những người còn lại sẵn sàng chờ lệnh.” Dưới
ánh mặt trời, tay hắn thon dài trắng nõn lạ thường, trên ngón trỏ đeo một chiếc
nhẫn nạm ngọc phản chiếu ánh sáng mặt trời lấp lánh cho thấy phẩm chất cao quý,
người bình thường không thể có.
“Đáng ghét.” Hắn hung hăng vỗ một chưởng vào cây cổ thụ bên
cạnh, “Bọn chúng chỉ cần tiến thêm về phía trước mấy bước thì đã sa vào vòng
vây của chúng ta, tên tướng quân đó cũng có chút bản lĩnh, lại rất cảnh giác.”
“Chủ nhân, vẫn không có động tĩnh gì”, đám người áo đen dần
trở nên nôn nóng. Lần phục kích trong biên giới Đại Hán này tuy mạo hiểm nhưng
là cơ hội hiếm có, hơn nữa lấy trăm người đối kháng với bảy người cộng thêm lợi
thế về địa hình thì thế nào cũng phải thắng mới đúng. Sau khi thành công lại
chia ra thành nhóm nhỏ rời khỏi Ngũ Nguvên thì dù Thái thú Ngũ Nguyên có khả
năng lớn đến đâu cũng không thể điều tra ra tình hình thật sự. Thế nhưng bỗng
nhiên gặp phải tình huống này khiến bọn chúng không kịp trở tay. Nói thế nào
thì việc một lực lượng gần trăm người không rõ của thế lực nào bỗng nhiên xuất
hiện trong quận, cho dù đám người Liễu Duệ bị vây trong hẻm núi không cách nào
chạy thoát được, nhưng nếu có ai đó vô tình nhìn thấy và báo cho quan phủ nhà
Hán thì bọn chúng cũng sẽ gặp phiền toái.
“Chủ nhân, có phải là…?” Qua một khắc, một tên áo đen nơm nớp
sợ hãi tiến lên định hỏi, còn chưa kịp nghe trả lời thì bỗng thấy có hô bên dưới,
“Chủ nhân, phát hiện…”
Một tiếng kêu đau đớn sau đó là âm thanh chiến đấu vang lên,
tên thủ lĩnh phấn chấn phất tay, “Đi xuống!”
Ở dưới hẻm núi đã có năm, sáu người áo đen ngã xuống, số còn
lại đang đánh giáp lá cà với người Hán. Người đàn ông cầm đầu xuất thủ vô cùng
ác độc, cứ qua mấy hiệp lại đánh ngã một người, động tác dứt khoát đầy sức mạnh.
Sáu người kia cũng không có ai yếu. Tên thủ lĩnh che mặt thoáng kinh hãi, bọn
người Hán có sức chiến đấu như vậy từ lúc nào?
Trong khoảnh khắc, người đàn ông cầm đầu ngẩng lên trông thấy
hắn thì liền nhếch miệng cười đầy hàm ý rồi xoay người ra lệnh một câu. Ba người
phía sau người đàn ông ấy lập tức ngừng chiến đấu, xoay người lao vào sơn động
vừa ẩn nấp lúc trước, ba người còn lại vẫn đứng sau lưng không hề hoảng loạn.
“Hắn muốn làm gì chứ?” Tên thủ lĩnh che mặt dừng bước nghĩ
ngợi. Song thực tế không để cho hắn nghĩ ngợi quá lâu, lại có thêm