
t phiền toái. Bọn họ đều là quân Hán mới tuyển
từ dân chúng nên chắc vẫn còn chất phác.”
“Nhưng như vậy sẽ nảy sinh phiền toái mới. Dù sao thì cũng
không cần gấp gáp”, Hàn Nhạn Thanh lắc đầu nói, “Dù sao đây cũng là vùng xa xôi
hẻo lánh, chỉ cần sư huynh làm tốt, thật sự khống chế được tình thế ở nơi này
thì sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.”
“Yên tâm đi!” Liễu Duệ tự tin, “Đám người có thân phận sẽ
không đến một nơi không chút màu mỡ gì như ở đây. Còn về phần quân sĩ bên dưới…”,
hắn nhếch mép, “ta sẽ khiến cho bọn họ không có thời gian để nảy sinh lòng dạ
này khác.”
“Nhưng mà…” Hắn chắp tay bái Hàn Nhạn Thanh, “Nhạn Nhi chu
đáo hơn huynh, hiện cũng cần phải làm một số công tác nội bộ. Các quy chế phân
công cụ thể này thì sẽ phải làm phiền sư muội.”
“Tỷ, tỷ tính sẽ làm gì?” Thân Hổ khó hiểu nhìn Hàn Nhạn
Thanh sai người khênh bàn tới trước trướng trung quân[2'> rồi ngồi xuống đó.
[2'> Trung quân: Đạo quân ở giữa thường do chủ tướng trực tiếp
chỉ huy, theo cách tổ chức quân đội thời xưa (gồm tiền quân, trung quân và hậu
quân).
“Người tiếp theo.” Hàn Nhạn Thanh cẩn thận đổi chân thành một
tư thế tương đối thoải mái. Hai ngàn quân Hán thuộc loại già yếu bị loại ra hôm
qua đang sắp xếp thành đội ngũ thật dài trước bàn, một thiếu niên bước lên.
“Họ, tên, quê quán, nghề nghiệp?”, Hàn Nhạn Thanh đến bây giờ
thì chỉ còn hỏi lấy lệ.
“Ta tên Tiết Thực”, thiếu niên nói giọng trong trẻo, “Nguyên
quán ở Hoài Nam, trước đây làm ruộng ở quê.” Hắn liếc Hàn Nhạn Thanh, thấy nàng
mặc y phục đắt tiền nhưng thân hình nhỏ bé nên ánh lên vẻ khinh miệt, “Ngươi là
ai? Có chức quan gì? Dựa vào đâu mà ngồi đây hỏi chúng ta?”
“Ơ…” Hàn Nhạn Thanh ngẩng đầu lên nhìn vẻ hứng thú, “Từ đầu
cho tới tận bây giờ chỉ có ngươi là người đầu tiên hỏi ta như vậy, không tệ,
không tệ. Không phục có phải không, chúng ta làm một trận so tài đi.”
“Tiểu gia, Tiết Thực không có ý như vậy đâu.” Một thiếu niên
trông nhang nhác cùng lứa mặc chiếc áo vá chằng vá đụp nhưng có cặp mắt trầm
tĩnh từ phía sau vòng lên túm lấy ống tay áo của Tiết Thực, “Mau nhận lỗi với
tiểu gia đi.”
Tiết Thực vùng tránh khỏi tay hắn, “Trần thiếu gia, xin mời.”
Hàn Nhạn Thanh nhìn quanh bốn phía một vòng, những binh sĩ
còn lại đều coi như chuyện không liên quan đến mình, ngước mắt nhìn lên trời. Một
số tỏ vẻ băn khoăn lo lắng, một số nhìn có vẻ hả hê nhưng phần nhiều là hờ hững.
Nàng khẽ mỉm cười, thầm tính toán rồi chắp tay đứng lên đi tới trường luyện võ,
dáng vẻ thoải mái, nhẹ nhàng bảo Tiết Thực, “Ngươi ra chiêu đi!”
Nơi này ở trong quân doanh Khâu Trạch, nàng không hề lo lắng
có ai đó sẽ nhận ra mình, hơn nữa còn hy vọng, đội quân này về sau sẽ trung
thành với mình ở mức độ nhất định nên cũng không đeo mặt nạ da người. Nàng vừa
nở nụ cười thì Tiết Thực cảm thấy như có ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua áng mây
làm mê muội lòng người. Hắn khẽ giật mình, lập tức tỉnh lại hô lên: “Nhường nhịn
rồi”, tiếp đó xông lên đánh ra một quyền.
Tiết Thực rất tin tưởng vào sức mạnh của bản thân, tuy còn
nhỏ tuổi nhưng khá kiên cường, tính tình lại dũng cảm. Hắn dám tự nhận mình thuộc
vào nhóm một trăm người hàng đầu trong số năm ngàn tân binh. Hôm qua Liễu Duệ dựa
theo tuổi tác và ấn tượng mà sơ tuyển ra ba ngàn quân nhưng không có hắn nên hắn
vẫn cảm thấy không phục. Lúc này hắn quyết tâm phải thể hiện một chút lợi hại.
Thấy vị thiếu niên công tử trước mặt có thân hình khá mỏng manh nên bất giác giảm
đi bảy phần công lực. Hắn không ngờ Hàn Nhạn Thanh lại có bộ pháp linh hoạt, né
tránh khỏi đường quyền rồi tung một cước quét ngang khiến hắn lảo đảo suýt nữa
vấp ngã, lúc đó hắn mới bắt đầu nghiêm túc trở lại.
Hàn Nhạn Thanh vốn xuất thân từ cảnh sát đặc nhiệm hiện đại,
trên đường đi Ngũ Nguyên thường thấy Tiêu Phương chỉ giáo cho Liễu Duệ nên cũng
được lợi không ít. Mặc dù thân thể A Kiều được nâng niu từ bé, lại vừa sinh con
nên không rèn luyện nhiều, chân tay hơi ngượng nghịu nhưng vẫn trội hơn Tiết Thực.
Công thủ nhịp nhàng, nàng rất nhanh đá một cước trúng vào eo Tiết Thực, rồi mỉm
cười hỏi, “Ngươi đã phục chưa?”
“Không phục”, Tiết Thực vốn quật cường, lại chưa bao giờ chịu
nhục như thế nên rống lên.
“Vậy thì đánh tiếp”, Hàn Nhạn Thanh nghiêm mặt. Nàng biết phải
nhân cơ hội thu phục Tiết Thực để lập uy trong quân doanh. Binh lính trong quân
doanh chỉ chịu thần phục một thứ duy nhất là võ lực, phải triệt để thắng được bọn
họ về võ lực thì mới có thể đạt được quyền uy.
Hàn Nhạn Thanh lần thứ bảy khống chế cổ tay Tiết Thực, khéo
léo quật hắn ngã xuống đất. “Ngươi đã phục chưa?”, mồ hôi trên trán nàng nhỏ
ròng ròng, thầm nghĩ sau này về gặp sư phụ sẽ càng phải chăm chỉ luyện võ. Một
binh sĩ Hán bất kỳ đã có thể khiến nàng toát mồ hôi, xem ra cũng không thể quá ỷ
vào thân phận cảnh sát đặc nhiệm hiện đại của mình nữa.
Tiết Thực thở dài, vùng dậy quỳ gối, “Ta phục rồi.”
“Vậy thì tốt!” Hàn Nhạn Thanh trở lại bộ dạng thánh thiện
không gì sánh bằng, khen ngợi, “Công phu của ngươi không tệ. Ta về sẽ nói với
Liễu giáo úy một tiếng đ