Disneyland 1972 Love the old s
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328293

Bình chọn: 10.00/10/829 lượt.

êm túc,

“Tương truyền món mạt chược này là do chính Hoài Âm hầu Hàn Tín phát minh ra

cho quân lính giải trí đấy.”

“Có chuyện này sao?” Quách Giải ngẩng đầu ngơ ngác, “Cho tới

giờ con vẫn chưa từng trông thấy vật này. Sư thúc, người đã từng nghe nói

chưa?”

“Chưa.”

“Thế nghĩa là không phải.” Quách Giải vừa kết luận vừa lấy một

quân bài.

“Ha ha, muội ù rồi”, Hàn Nhạn Thanh khoái trá ngửa bài, quả

nhiên là một con Phong.

“Lại ù nữa, không thể nào”, Quách Giải cáu kỉnh, “Ta vừa mới

lấy một quân bài, sao muội đã ù được?”

Hàn Nhạn Thanh bế Trần Mạch, Trần Sơ lên hôn mỗi đứa bé một

cái, “Muội chẳng qua chỉ kiếm chút tiền sữa cho A Mạch, A Sơ. Sư huynh hẹp hòi

như vậy sao?”

Lục Y, Tiểu Hổ Tử, bà vú đứng phía sau cười trộm. Mấy ngày

qua bọn họ thấy trò chơi này cũng có vẻ mới lạ nên không cảm thấy đi đường mệt

nhọc nữa. Lộng Triều ngồi sau Tiêu Phương, chăm chú quan sát nhưng không nói

câu nào.

Quách Giải không phục, “Nếu mà…” Hắn vốn định nói nếu Hoàng

đế mà trông thấy muội nuôi dưỡng vị hoàng tử y mong đợi đã lâu thế này thì

không biết sẽ như thế nào? Nhưng thấy trên xe đông người phức tạp nên đành nín

lặng chung tiền ra trả.

Hàn Nhạn Thanh ngáp một cái, “Muội mệt rồi, đi nghỉ ngơi một

lát, mọi người chơi tiếp đi.”

“Không được”, một giọng nói đã khản đặc vang lên, bàn tay trắng

bệch thò ra, túm chặt lấy tay áo của nàng, cay cú, “Chơi tiếp, ta không tin

không gỡ được vốn.”



Hàn Nhạn Thanh im lặng. Mạt chược, quả nhiên là trò chơi có

hại.

Thành Ngũ Nguyên.

Sau chuyến lữ hành dài đằng đẵng, xe ngựa rốt cục cũng mệt mỏi

vào thành.

“Ái chà, mệt chết được.” Hàn Nhạn Thanh nhảy xuống xe, cười

khanh khách, “Chúng ta nghỉ trong thành mấy ngày đi.”

Mọi người trên xe nghe vậy đều choáng váng, “Nghỉ gì nữa,

chúng ta đã đi chậm như rùa rồi”, Quách Giải trách móc.

Hàn Nhạn Thanh không nói lời nào, chỉ ngước cặp mắt lên nhìn

Tiêu Phương là người cầm đầu.

“Thôi nào. A Giải.” Tiêu Phương cười bảo, “Chúng ta chỉ cần

trở về trước dịp cuối năm là được rồi. Sư muội của con mới sinh không được bao

lâu, con để cho nàng ấy nghỉ ngơi một chút đi.”

Quách Giải không nói gì, chuyện cứ thế được quyết định. Hàn

Nhạn Thanh chọn một đại viện thanh nhã, quét dọn sạch sẽ rồi đi vào.

“Chỉ ở có mấy ngày thì có cần phòng lớn như thế này không?

Nhạn Nhi, muội định làm gì thế?”, Liễu Duệ nằm gác hai chân trên trường kỉ, vừa

nhàn nhã gặm lê vừa hỏi.

“Tất nhiên là để chuẩn bị cho huynh mà thôi.” Hàn Nhạn Thanh

mỉm cười ngồi xuống cạnh bàn, giở ra một tấm sa bàn, “Huynh phải biết rằng thời

Hán dùng chính sách phân chia cai quản, nhưng chỗ này vẫn thuộc về triều đình.

Vùng ngoại thành Ngũ Nguyên có một mỏ sắt lớn, ở đây.” Nàng chỉ vào sa bàn, “Muội

đã nhờ Tang Hoằng Dương kiếm được quyền sử dụng khai thác mỏ sắt này. Nhiệm vụ

của huynh là thành lập một xưởng chế tạo binh khí ở gần đó.”

Liễu Duệ giật mình, “Nếu chúng ta có thể làm được thì tại

sao không báo cho Lưu Triệt?”

Hàn Nhạn Thanh nheo mắt, “Nếu có thể được thì huynh hãy gọi

là bệ hạ đi. Đừng để bị kẻ có ác ý nghe thấy, gán cho huynh cái tội danh đại bất

kính.” Nàng buông tay xuống, cười nhạt nhưng từ trên người lại phát ra một loại

khí thế sát phạt, “Muội muốn huynh lập nên một đội quân vô địch thiên hạ, nếu

báo lên trên thì chúng ta được ích lợi gì?”

Liễu Duệ nhíu mày hỏi, “Nếu sau này bị phát hiện ra thì làm

sao?”

“Đợi huynh luyện ba năm, năm năm nữa rồi chọn một phần báo

lên trên, cứ nói là một mình huynh đã nghiên cứu chế tạo ra, trải qua nhiều năm

kiểm nghiệm thực tế sử dụng rồi mới dám kính hiến.”

“Có thể được không?” Liễu Duệ bật cười, “Còn muội thì sao?

Chắc cũng không nhàn rỗi.”

“Muội à? Muội đang định đi làm việc đây.” Hàn Nhạn Thanh cười

ngọt ngào nhưng trong đó lại chứa một tia nguy hiểm, “Sư huynh, theo muội ra

ngoài đi dạo một lúc.”

“Đây chính là chuyện muội muốn làm hả?” Liễu Duệ toát mồ

hôi, ngước nhìn những chiếc đèn lồng màu đỏ treo cao trên ngôi lầu cũ nát trước

mặt.

“Đại gia, muốn vào à?” Người hầu vội chạy đến chào đón, “Các

cô nương của chúng tôi ai nấy đều xinh đẹp như hoa. Xuân Lan, Xuân Cúc, mau mau

ra đây.”

“Được rồi, được rồi.” Một thiếu niên áo trắng, vóc người

không cao, vẻ mặt bình thản nhưng cười thật đáng yêu từ phía sau Liễu Duệ bước

ra, “Cô nương nổi tiếng của các người là ai?”

“Tiểu thiếu gia tìm đúng chỗ rồi. Phù Dung cô nương của lầu

Di Hồng chúng tôi có dáng vẻ xinh đẹp vào loại đệ nhất toàn thành Lũng Tây đó,

chẳng qua muốn chào hỏi Phù Dung cô nương thì có lẽ…”

Liễu Duệ quăng ra một chuỗi tiền Tam Thù, “Đủ chưa?”

“Đủ rồi, đủ rồi!” Gã người hầu tỏ vẻ mừng rỡ, ở lầu Di Hồng

này đã nhiều năm nhưng gã rất ít khi thấy người nào phóng tay rộng rãi như vậy.

“Nhưng mà Phù Dung cô nương của chúng tôi đang tiếp khách mất rồi.”

Thiếu niên áo trắng cất tiếng cười để lộ ra hai hàm răng thật

đáng yêu, “Ngươi đưa chúng ta vào nhã thất, sau đó xin mời lão bảo[3'> tới.

Chúng ta ở đây đợi Phù Dung cô nương nhé.”

[3'> Lão bảo: Tú bà.

“Ái chà, cơn gió nào đã đưa hai vị khách quý đến đây.” Tấ