
m
màn cửa vừa vén lên, một cơn gió thổi qua mang theo mùi phấn son nồng nặc, rồi
một người đàn bà trung niên ăn mặc rẻ tiền, son phấn lòe loẹt đi vào. Hai người
Liễu, Trần cùng rùng mình một cái, đúng là phim truyền hình không hề giả tạo.
Lão bảo đang cười hỉ hả, vừa trông thấy Hàn Nhạn Thanh thì bỗng
nhiên biến sắc, lạnh lùng nói: “Lầu Di Hồng chúng ta không hoan nghênh khách nữ
giả nam trang.”
“Mắt ma ma rất tinh tường”, Hàn Nhạn Thanh mỉm cười đứng
lên, “Hôm nay ta dạo quanh thành Ngũ Nguyên này một vòng, đã nhìn thấy trúng lầu
Di Hồng của ma ma. Ta vốn nghĩ nếu ma ma không nhận ra thân phận nữ nhi của ta
thì ta chỉ giao cho ma ma một khoản tiền rồi mời ma ma cuốn gói đi”, nàng đưa mắt
từ trên xuống dưới đánh giá lão bảo, “May là ma ma không khiến ta thất vọng.”
“Ngươi…”, Dung ma ma vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, “Ngươi có
ý gì?”
“Ta muốn mua đứt lầu Di Hồng.”
“Tại sao ta phải bán?”
“Tại sao Dung ma ma không bán?” Hàn Nhạn Thanh thong thả đi
qua đi lại mấy bước, “Ta xem rồi. Lầu Di Hồng ở vị trí không tồi nhưng khách khứa
không náo nhiệt lắm, trong khi ma ma lại không phải là một người hồ đồ, như vậy
cho thấy ma ma rất có lương tâm. Ta cũng không phải là người lòng dạ ác độc.”
Nàng quay người lại cười híp mắt, “Chỉ cần ma ma nghe ta thì ta tin chắc rằng
các cô nương không phải cực khổ nhiều mà vẫn có thể kiếm được bộn tiền. Thế nào
đây?”
“Nghe cô nương nói vậy có thể thấy cô nương là người rất có
kiến thức.” Dung ma ma nhìn nàng từ trên xuống dưới, bỗng nhiên thở dài, nhún
người hành lễ, “Ta quyết định liều một chuyến. Ta tin tưởng vận khí của ta,
cũng thay các cô nương trong lầu cảm ơn cô.”
“Ấy, Hàn Nhạn Thanh vội vàng đỡ bà ta đứng lên, “Ma ma nói
quá lời rồi.”
“Nếu đã quyết như thế thì tất nhiên phải cải tạo lại lầu Di
Hồng. Từ ngày mai, ma ma hãy tạm ngừng kinh doanh để ta mời người tới sửa chữa.
Ma ma yên tâm, tiền thì tất nhiên do ta bỏ ra. Các cô nương trong lầu cũng phải
tập trung huấn luyện. Ta tin rằng khi mở cửa trở lại, lầu Di Hồng sẽ danh chấn
biên thùy.”
“Đó là tính toán của muội à?”, trên đường về đại viện, Liễu
Duệ giả bộ lơ đãng hỏi.
“Đương nhiên!” Hàn Nhạn Thanh nheo mắt, “Từ xưa tới nay, nơi
có nhiều tin tức nhất, phức tạp nhất chính là thanh lâu.”
“Chuyện này do muội chịu trách nhiệm nhưng muội không thể có
bất kỳ liên hệ trực tiếp nào với thanh lâu”, Hàn Nhạn Thanh quay sang Liễu Duệ,
“Cho nên phải bồi dưỡng một số tâm phúc, nhưng cũng may là vẫn còn nhiều thời
gian. Ngược lại, bản thân sư huynh nên đi bái kiến quan trên luôn đi.”
“Vậy thì chưa chắc.” Liễu Duệ khẳng khái, ý tứ phong thái lỗi
lạc, cất tiếng ngâm: “Vi thử Long Thành Phi tướng trấn, ngựa Hồ đâu dám vượt Âm
Sơn”[1'>, đáng tíếc, đáng tiếc, ta chẳng thể gặp được vị Phi tướng quân này rồi.”
[1'> Hai câu thơ trong bài Xuất tái – Kỳ 1 (Ra cửa ải – Kỳ 1)
của Vương Xương Linh, viết về vị tướng quân tên là Lý Quảng, người Hung Nô xưa
gọi ông là “Phi tướng” (Tướng bay).
“Hay!” Chợt nghe một tiếng tán thưởng, một công tử áo lam từ
phía trước đi tới, khen ngợi: “‘Vi thử Long Thành Phi tướng trấn, ngựa Hồ đâu
dám vượt Âm Sơn.’ Rất có khí phách!”
“Tại hạ là Lý Kỳ, xa kỵ úy Ngũ Nguyên, nghe thấy mấy câu thơ
công tử vừa ngâm thì nhất thời không nhịn được nên mới khen ngợi, hy vọng không
làm phiền hai vị.”
“Ha ha, có sao đâu chứ?” Hàn Nhạn Thanh từ phía sau Liễu Duệ
bước lên, “Sư ca ta mới nhậm chức giáo úy Ngũ Nguyên, tên là Liễu Duệ. Hôm nay
vừa tới khu vực của quý vị, chợt nghĩ tới uy danh của Tướng quân Lý Quảng thì
không thể kìm lòng nên mới ngâm thơ hoài niệm.
“Ồ!” Ánh mắt Lý Kỳ sáng lên, “Thì ra là Liễu giáo úy hiến
yên ngựa được bệ hạ chính miệng phong thưởng đó ư?”
“Ha ha, mọi người cũng biết cả rồi.” Liễu Duệ và Hàn Nhạn
Thanh cùng toát mồ hôi. Liễu Duệ trừng mắt nhìn Hàn Nhạn Thanh, tất cả chỉ vì
nàng làm chậm tốc độ đi đường nên tin tức này đã kịp truyền tới cả nơi biên
thành hẻo lánh này.
“Thái thú và ta đều hiếu kỳ không biết yên ngựa có công hiệu
thần kỳ thế nào? Vừa hay đúng lúc Liễu huynh đến.” Lý Kỳ vờ như không biết rằng
hai người đang lúng túng, nói đầy vẻ hào hứng.
“Nếu đã vậy”, Liễu Duệ quyết định thật nhanh, “Sáng mai ta sẽ
tới bái chào Lý tướng quân, nhân tiện giới thiệu về chiếc yên ngựa luôn.”
“Hay quá, Tướng quân và ta sẽ ở quân doanh chờ đại giá”, Lý
Kỳ cũng thẳng thắn nói luôn, “Tướng quân mới tới Ngũ Nguyên nên chắc mệt rồi, sớm
trở về an giấc đi.” Hắn liếc ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía lầu Di Hồng mà Liễu
Duệ vừa đi ra khiến Liễu Duệ cảm thấy nóng mặt, cố kìm nén ý muốn giáo huấn cho
Hàn Nhạn Thanh một trận.
Ngày hôm sau, Liễu Duệ một mình đi tới phủ Ngũ Nguyên bái tướng,
dựa vào lợi thế có yên ngựa bàn đạp nên dễ dàng giành được cảm tình của Lý
Tiêu, thái thú Ngũ Nguyên.
“Vi thử Long Thành Phi tướng trấn, ngựa Hồ đâu dám vượt Âm
sơn.”, Lý Tiêu khẽ vuốt râu, “Nghe Lý Kỳ nói là Liễu giáo úy vừa tới Ngũ Nguyên
ngày hôm qua?”
Lý Tiêu là một người trung niên tầm khoảng từ ba đến bốn
mươi tuổi, có tất cả đặc trưng của một đại tướng