
n cúi đầu
trầm tư, nam nhi dù gì cũng thích chinh chiến sa trường hơn.
“Tỷ tỷ!” Thân Hổ dài giọng hét lên khiến Hàn Nhạn Thanh quay
đầu nhìn lại.
“Tỷ đi nhầm đường rồi. Hướng Đường Cổ Lạp Sơn đi theo bên
này.” Có mấy sợi tóc lòa xòa bên Thân Hổ.
“Ừm…” Hàn Nhạn Thanh cười lúng túng, “Tỷ không để ý, con ngựa
tự động đi theo hướng bên này.” Nàng bực tức cho con ngựa quay đầu lại, lợi hại
đến mấy thì cũng được ích lợi gì chứ? Một người phiêu bạt bên ngoài, sáu, bảy
phần mười là một đi không trở về. Phàm đã là phụ nữ thì hơn một nửa là cảm nhận
phương hướng không tốt. Hàn Nhạn Thanh cũng tự thừa nhận là mình kém hơn người
bình thường một chút.
Được Thân Hổ dẫn dắt, Hàn Nhạn Thanh cuối cùng cũng đuổi kịp
Tiêu Phương ở dưới chân Đường Cổ Lạp Sơn.
“Mạch Nhi, Sơ Nhi, cho mẫu thân bế nào!” Hàn Nhạn Thanh rời
xa hai con rồi thì mới nhận ra mình cũng rất nhớ bọn chúng. Nàng bế Trần Mạch rồi
đi tới hôn lên khuôn mặt dễ thương của con gái, cảm khái nhận ra mình đã thật sự
bị buộc chặt vào vùng đất cổ đại này.
Mạch Nhi nằm gọn trong lòng nàng cười toe toét còn Sơ Nhi
thì lại nhăn nhó, tựa hồ không vui vì bị quấy rầy.
“Làm gì mà lâu thế?” Lộng Triều từ trong xe ngựa ló đầu ra vẻ
mất hứng.
“Lộng Triều, nhìn xem ta mang cái gì tới cho ngươi”, Hàn Nhạn
Thanh giơ một hũ rượu lên nói lấy lòng. Đây là rượu trái cây mà nàng nhờ Dung
ma ma giúp đỡ mới ủ ra được, lúc về qua Ngũ Nguyên liền tiện thể mang theo hai
hũ.
Hàn Nhạn Thanh rót cho bọn họ mỗi người một chén, nhìn quanh
bốn phía rồi hỏi, “Quách sư huynh đâu rồi?”
“A Giải đi lên núi trước.” Tiêu Phương nếm một ngụm rượu
trái cây thấy ngọt ngào man mác thì khá ngạc nhiên nhìn màu sắc sóng sánh trong
chén, “Chúng ta ở dưới chân núi chờ cô tới để cùng lên. Cô tới rồi thì đi
thôi.”
Cả đoàn bỏ xe ngựa lại, đi bộ lên núi. Đường Cổ Lạp Sơn
quanh năm tuyết phủ, vừa dốc vừa trơn nên đến lưng chừng núi thì Lục Y và bà vú
không thể đi tiếp. Tiêu Phương thu xếp cho hai người ở lại trong căn nhà đá
trên sườn núi, còn mình bế Trần Sơ, cõng Thân Hổ, bảo Lộng Triều giúp đỡ Trần Mạch
và Hàn Nhạn Thanh rồi thi triển khinh công lướt đi như trên đất bằng, chỉ chốc
lát đã lên đến đỉnh núi.
Khi Hàn Nhạn Thanh lên đến đỉnh núi thì liền nghe thấy giọng
một ông lão tức giận quát tháo từ trong thạch thất vọng ra, “Ta nghe A Giải nói
vẫn không tin, hóa ra lại là sự thật. Ngươi thu đồ đệ cũng được, nhưng mà lại
thu nhận một người phụ nữ không có căn cơ học võ. Thu nữ đồ đệ đã đành, nhưng
đó lại là một phụ nữ có thai. Sinh con coi như xong đi, thế mà còn dẫn cả đám đến
Đường Cổ Lạp Sơn. Dung Nam, ngươi làm việc hay thật!”
“Sư phụ của tôi làm sao?”, Hàn Nhạn Thanh nổi giận, bế Trần
Mạch đi vào phòng. “Bản cô nương thông minh lanh lợi, xinh đẹp dễ thương, ngoan
ngoãn vâng lời, cực kỳ có thiên phú. Sư phụ gặp rồi thì không đành lòng bỏ qua
nên mới thu tôi làm đồ đệ, lão mũi trâu có ý kiến gì?”
Ông lão trong thạch thất quay đầu lại, chòm râu trắng như
tuyết, ánh mắt trầm tĩnh liếc nhìn Hàn Nhạn Thanh, khinh thường hỏi: “Ngươi?
Thiên phú cực cao ư?”
Quách Giải thiếu chút nữa sặc nước miếng mà chết, mẹ của hai
đứa bé còn là cô nương được sao?
Tiêu Phương ngẩng đầu ánh mắt vẻ buồn cười liếc nhìn nàng.
Ngoan ngoãn vâng lời mà vậy sao?
Lộng Triều hoài nghi nhìn nàng: Xinh đẹp dễ thương? Không có
đâu!
Trái lại, Thân Hổ bế Trần Sơ đứng bên cạnh thì gật đầu như
gà mổ thóc: “Tỷ tỷ ta vốn rất thông minh lanh lợi đó.”
Sư phụ của Quách Giải là Lữ Phi Khanh nhìn Trần Mạch nằm
trong lòng Hàn Nhạn Thanh, mắt sáng rực: “Sư phụ, tư chất đứa bé này thật tốt.”
Mạnh Tắc Nhiên ngẩn người ra, bấy giờ mới đảo mắt nhìn sang
Trần Mạch, bĩu môi nói, “Cũng không tệ lắm.”
Hàn Nhạn Thanh tức giận không có chỗ trút, la lên: “Tiểu Hổ
Tử!”
“Dạ”, Thân Hổ giương mắt nhìn nàng.
“Đập ngay vò rượu còn lại đi, một giọt cũng không được để lại
cho lão mũi trâu uống.”
“Dạ!” Thân Hổ trao Trần Sơ cho Lộng Triều, vâng lời quay lại
lấy vò rượu.
“Hừ, chẳng qua là một vò rượu thì có gì đặc biệt chứ”, Mạnh
Tắc Nhiên chẳng thèm quan tâm, “Trên Đường Cổ Lạp Sơn chúng ta loại rượu nào mà
không có… hương vị gì đó?”
Bên ngoài phòng, Thân Hổ đã lấy vò rượu ra, chuẩn bị đập xuống.
“Này, này!” Hàn Nhạn Thanh kinh ngạc buột miệng. Nàng thấy một
giây đồng hồ trước đó, ông lão râu bạc còn ở trong phòng phùng mang trợn mắt đấu
khẩu với nàng nhưng chỉ một thoáng chớp mắt đã đứng trước vách núi, còn Tiểu Hổ
Tử ngơ ngác hết nhìn vào hai bàn tay trống không của mình lại nhìn Mạnh Tắc
Nhiên. Vò rượu đã nằm trong tay lão!
“Sư phụ!” Lữ Phi Khanh đưa tay lên quệt mép, thở dài có vẻ bất
đắc dĩ.
“Rượu ngon quá!” Mạnh Tắc Nhiên cười lớn, hít ngửi mùi hương
rồi nâng vò rượu đưa lên miệng nốc ừng ực, trong giây lát đã uống xong hơn nửa
vò, vỗ vỗ bụng, “Tiếc là quá ngọt, không đủ mạnh.”
“Rượu vốn ủ để cho phụ nữ uống.” Hàn Nhạn Thanh mặt nặng như
chì, bước ra chế giễu, “Rượu mà mạnh quá thì tôi sợ lão uống say mất.”
“Vậy ngươi có còn nữa không?” Mạnh Tắc Nhiên vụt cái đã đến
trước mặt nàng “Ồ”, l