
ể điều ngươi đến quân doanh huấn luyện.”
“Đa tạ Trần thiếu gia.”
Hàn Nhạn Thanh trở lại chỗ ngồi, nhìn thấy trong mắt binh sĩ
dưới quyền đều đã có một tia kinh sợ thì khẽ nhếch miệng, cuối cùng thì mồ hôi
vừa rồi đổ ra cũng không uổng phí.
“Ngươi tên là gì?” Nàng nhìn thiếu niên vừa đứng ra khuyên
giải Tiết Thực.
“Ta tên là Ngụy Tự Nam”, thiếu niên bước ra khỏi hàng, “Đồng
hương của Tiết Thực.”
“Ngươi…” Hàn Nhạn Thanh hỏi hắn vài vấn đề, xác nhận hắn rất
thông minh cơ trí, bèn trầm ngâm hỏi, “Ngụy Tự Nam, ngươi làm quản gia quân
doanh cho ta có được hay không?”
“Quản gia?” Ngụy Tự Nam bị hai từ này làm cho kinh ngạc đến
sững sờ.
“Ừ”, Hàn Nhạn Thanh gật đầu, “Ngươi cũng thấy rồi đó, Liễu
giáo úy không cần nhiều binh lính như vậy. Chuyện các ngươi cần làm là biến
quân doanh này thành một nơi kinh doanh. Đã là đại gia đình thì phải có người
canh tác, có người nấu cơm, có người chăn ngựa, có người trông coi kỷ luật quân
đội. Ta cần một người quản lý tất cả những việc này, lại thấy ngươi có cơ trí,
vừa rồi chịu đứng ra nói thay cho Tiết Thực, cũng có chút nghĩa khí, cho nên…”
Ngụy Tự Nam lập tức quỳ xuống, “Tiểu nhân nguyện ý.”
“Tốt!” Hàn Nhạn Thanh mỉm cười gật đầu, nhìn đám người bên
dưới đang ồn ào bàn tán thì giơ tay lên nói, “Ta biết Đại Hán chúng ta chưa có
lệ như vậy nhưng cũng không có quy định nào là không thể làm như vậy, đúng
không?” Nàng đảo mắt, chắp tay vẻ nghiêm trang, “Ta hy vọng các ngươi coi quân
doanh là một đại gia đình, vậy thì trợ giúp huynh đệ mình làm việc là đương
nhiên. Các ngươi phải biết rằng, có sự ủng hộ của các ngươi thì đội quân ba
ngàn binh sĩ của chúng ta mới có thể an tâm chiến đấu trên chiến trường. Các
ngươi cũng đang dùng phương thức của mình tự bảo vệ người nhà. Thân phận của
các ngươi cũng giống như bọn họ. Ta cũng biết trong một cánh rừng lớn thì lớp
chim nào cũng có, vì thế nên ta sẽ thiết lập ty Trọng tài để giải quyết những
xung đột trong quân doanh. Các ngươi cũng phải nhớ kỹ rằng người cùng một nhà
dù có gây ra mâu thuẫn gì thì cũng đều là mâu thuẫn nội bộ, không được vượt quá
mức độ này. Khi kẻ địch thật sự tới thì phải nắm vững đạo lý ‘Giơ nắm đấm lên,
nhất trí đối ngoại’. Bởi vì, nếu không có quân doanh thì lấy đâu ra binh sĩ các
ngươi chứ?”
Mọi người lặng im phăng phắc, một lúc sau mới có người lên
tiếng, “Chúng ta nghe theo Trần thiếu gia.”
Hai ngàn binh lính kẻ lớn người nhỏ nhưng cùng đồng lòng hô
to, “Chúng ta nghe theo Trần thiếu gia.”
Hàn Nhạn Thanh căn cứ theo nghề nghiệp của mọi người khi còn
ở nhà để phân công nhiệm vụ; lựa chọn một số thiếu niên tương đối cường tráng
và nhiệt huyết, trong đó có cả Tiết Thực, giao cho Liễu Duệ đến Hỏa đầu doanh[3'>
chỉ bảo cho các đầu bếp một số kỹ năng nấu nướng; tìm một số binh lính có nhân
cách tốt thành lập ty Trọng tài chấp chưởng quy củ trong quân doanh; giao phó
cho Ngụy Tự Nam một số công việc cần chú ý… Đến khi hoàn thành mọi việc thì đêm
đã về khuya.
[3'> Bộ phận phụ trách bếp núc cho quân doanh.
“Xem ra hôm nay muội thật bận rộn.” Liễu Duệ bật cười khì
trông thấy bộ dạng vừa đi vừa gật gù buồn ngủ của nàng.
“Hôm nay huynh huấn luyện thế nào?” Hàn Nhạn Thanh cố giương
mi lên hỏi.
“Cũng không tệ lắm.” Liễu Duệ cười thỏa mãn, “Xem ra câu
danh ngôn của Lỗ Tấn thật là chí lý ‘Cuộc sống an nhàn làm mòn đi ý chí của con
người’. Những người này đã quá quen với gian khổ, không yếu ớt như tân binh hiện
đại nên dù tăng cường độ huấn luyện lên bao nhiêu cũng không oán trách. Huấn
luyện hôm nay còn hơn cả cường độ huấn luyện mới đầu của cảnh sát đặc nhiệm
chúng ta nữa.”
Điên cuồng! Hàn Nhạn Thanh dành một phút mặc niệm cho đám
binh lính kia, bọn họ gặp phải người sư huynh say mê võ nghệ thế này thì sẽ
không có lấy một ngày an nhàn. Tuy nhiên vì đạo nghĩa nên nàng vẫn nhắc nhở, “Đừng
làm gì quá mức. Về mặt hậu cần thì muội đã thu xếp xong rồi, huynh chỉ cần nắm
chắc Ngụy Tự Nam và luôn luôn để ý tới tình hình của ty Trọng tài thì chắc chắn
quân doanh Khâu Trạch sẽ không thể rối loạn được.”
“Nhạn Nhi, cứ yên tâm đi.” Liễu Duệ như thể nắm chắc mọi
chuyện trong lòng bàn tay, “Ta nhất định sẽ huấn luyện ra một đội kỵ binh không
hề thua kém quân Phiêu kỵ sau này.”
Tần dưới trăng suông, Hán ải quan
Chiến chinh vạn dặm chẳng về làng,
Vi thử Long Thành Phi tướng trấn.
Ngựa Hồ sao dám vượt Âm sơn
“Tỷ tỷ, tỷ và Liễu đại ca thật là lợi hại.”
Hàn Nhạn Thanh và Thân Hổ thúc ngựa rảo bước trên con đường
cổ Cam Lũng. Thân Hổ nhớ lại từ chuyện hai ngày qua tỷ tỷ đã bố trí công việc
trong quân doanh ngăn nắp gọn gàng đâu vào đấy cho tới chuyện Liễu Duệ dùng các
loại phương pháp không thể tưởng tượng nổi nhưng rất hiệu quả huấn luyện quân đội
hùng dũng oai nghiêm, thì nhìn Hàn Nhạn Thanh vô cùng sùng bái.
“Thế à? Liễu đại ca lợi hại hơn hay là tỷ tỷ lợi hại hơn?”
Hàn Nhạn Thanh điều chỉnh tốc độ phi ngựa, hỏi giọng bâng quơ.
“Ha ha!” Thân Hổ vò đầu suy nghĩ một lát nhưng rồi vẫn đáp,
“Liễu đại ca lợi hại hơn.”
“Thật không?” Hàn Nhạn Thanh không hề tức giận, vẫ