Duck hunt
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328423

Bình chọn: 8.5.00/10/842 lượt.

theo tiêu chuẩn Trung Quốc cổ

đại, thân thể cường tráng, ánh mắt sắc bén nhưng lúc này đang nhìn Liễu Duệ với

vẻ tán thưởng khó thấy.

“Đúng vậy!” Liễu Duệ khom người nói, “Mạt tướng đến Ngũ

Nguyên ngày hôm qua, trong lúc tán gẫu với mọi người thì bỗng nghĩ tới Lý tướng

quân bảo vệ quốc gia giúp cho dân chúng biên quan được sống yên ổn, trong lòng

cảm khái mới buột miệng ngâm mấy câu thơ, ngờ đâu Lý kỵ úy lại nghe thấy.”

“Tốt, tốt!” Lý Tiêu mỉm cười, bỗng nhiên có chút thương cảm,

“Nếu gia phụ biết được là Liễu giáo úy sùng bái người như thế thì nhất định sẽ

hết sức vui mừng.” Liễu Duệ hỏi lại vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, “Chẳng lẽ lệnh

tôn là?”

“Chính là Phi tướng.”

“Vậy sao?” Liễu Duệ nghe thấy câu trả lời vừa nằm ngoài vừa ở

trong suy đoán thì không khỏi quan sát người đàn ông trung niên trước mặt với

ánh mắt hoàn toàn mới. Trong trí nhớ của hắn, Lý Quảng có ba con trai, con cả

Lý Đương Lợi chết sớm, con thứ tên Lý Tiêu, tựa hồ cũng mất trước cha mình, hắn

thấy buồn lòng nhưng vẫn lên tiếng khen ngợi, “Quả nhiên là cha nào con nấy.”

Trong Sử ký cũng không ghi lại nguyên nhân cái chết của Lý Tiêu nhưng có thể thấy

Lý Tiêu đã làm lên đến chức thái thú Ngũ Nguyên thì năng lực không kém, nếu

không chết thì không biết Lý gia có thể có cục diện mới như thế nào.

“Ha ha”, Lý Tiêu rất vui vẻ nhưng vẫn dặn dò, “Thật hiếm có

người văn võ song toàn như Liễu giáo úy, đúng là phúc của Đại Hán ta. Nghe nói

Liễu giáo úy đã phát nguyện trước mặt bệ hạ muốn đến cấm quân ở vùng Tái Bắc lạnh

giá này, thế mới là hành động đại nghĩa báo quốc. Hiện giờ trong quận Ngũ

Nguyên ta có vùng Khâu Trạch vừa tuyển năm ngàn lính mới hồi đầu năm, vậy thì

giao cho Liễu giáo úy đi. Giáo úy nhất định phải chăm chỉ luyện binh để không

phụ ủy thác của bệ hạ.”

“Mạt tướng nhất định tận hết khả năng, đến chết mới thôi.”

Liễu Duệ nghiêm trang quỳ bái, tám chữ sấm truyền bỗng hiện lên trong đầu,

“Phùng Đường dễ già cả, Lý Quảng khó phong hầu.” Hiện giờ hắn muốn đối kháng với

đám quân phiệt Vệ gia nên tất yếu phải nhờ Lý gia trợ giúp, mới bắt đầu thì chỉ

có thể đặt mình dưới trướng Lý Quảng, thậm chí không thể bộc lộ tài năng, hy vọng

ngày sau có thể phá vỡ vận mệnh trong lời sấm truyền “Lý Quảng khó phong hầu” để

cho vị Phi tướng quân nổi tiếng ngàn đời được an ủi.

Liễu Duệ chào từ biệt nhóm Tiêu Phương rồi lên đường tới

Khâu Trạch. Hàn Nhạn Thanh và Thân Hổ đi cùng với hắn.

“Thật ra thì Nhạn Nhi không cần phải đi theo ta”, Liễu Duệ hết

lời khuyên nhủ.

“Muội không yên tâm về sư huynh mà!”, Hàn Nhạn Thanh không

thèm để ý, “Mạch Nhi và Sơ Nhi đã có sư phụ và Lục Y chăm sóc nên muội rất yên

tâm. Muội ở quân doanh một hai ngày rồi cưỡi ngựa đuổi theo bọn họ chắc vẫn kịp.”

“Ồ, thế này mà là quân doanh à?” Tiểu Hổ Tử nhìn quân doanh

Khâu Trạch nằm không xa ở phía trước, không nói được tiếng nào. Hàn Nhạn Thanh

mặc giả nam trang, nhíu mày nhìn sững vào quân doanh mới Khâu Trạch vắng lặng

tiêu điều, “Đổ nát như thế này thì ở thế nào được đây?”

“Còn tốt hơn sơ với ta tưởng tượng rất nhiều.” Liễu Duệ ngược

lại, vẻ mặt bình thản, “Triều Hán làm gì có quân doanh có điều kiện tốt ở tận

nơi này chứ. Hơn nữa nếu quá tốt thì ngược lại sẽ không tốt cho việc huấn luyện

quân đội.”

Năm ngàn tân binh đứng giữa quân doanh để cho vị giáo úy mới

kiểm tra. Liễu Duệ nhíu mày, nhìn thấy phần lớn quân Hán đều có vẻ xanh xao, ý

chỉ chiến đấu uể oải, thậm chí độ tuổi cao thấp không đều.

“Các người đều là con dân của Đại Hán ta.” Liễu Duệ chậm rãi

ghìm cương ngựa, đi từng bước trước hàng quân, “Trên biên cương của Đại Hán ta

có cha mẹ, vợ, con cái của các ngươi, chẳng lẽ các ngươi nhẫn tâm để bọn họ bỏ

mạng dưới vó thiết kỵ[1'> của bọn người Hung Nô? Các ngươi sinh ra làm nam tử

Hán lại không nghĩ đến chuyện chinh chiến sa trường, không nghĩ đến việc lập

công danh cho vợ con no ấm sao?”

[1'> Thiết kỵ: Đội ngũ kỵ binh mang giáp trụ thiết giáp, năng

lực tác chiến rất lớn.

“Có!” Năm ngàn quân Hán cùng đồng thanh đáp lời, âm vang như

sấm dậy.

Liễu Duệ biết rõ mấy câu kích động lòng người như vậy chỉ có

tác dụng nhất thời nên liền tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, lập tức tuyển chọn

ra ba ngàn trai tráng dẫn đi thao luyện, khoảng hai ngàn quân già yếu còn lại

cũng được thu xếp thỏa đáng.

“Sư huynh tính sẽ làm như thế nào?” Buổi tối hôm đó, trong

khi mọi người bị Liễu Duệ dùng các loại phương pháp thao luyện hiện đại làm cho

thừa sống thiếu chết thì hắn vẫn còn khỏe mạnh như rồng như hổ. Hàn Nhạn Thanh

đi tới phòng của hắn hỏi luôn.

“Nhạn Nhi có còn nhớ về ‘sinh thái nông thôn’ mà chúng ta

thường nói đến thời trước hay không?”, Liễu Duệ cười hỏi ngược lại.

“Có.” Nàng gật đầu, thoáng cái đã hiểu ra, “Sư huynh tính

thành lập một đội quân doanh tự cấp tự túc?”

“Người hiểu ta chỉ có Nhạn Nhi”, Liễu Duệ khen không tiếc lời,

“Dù sao thì điều ta muốn là có được một đội quân vô địch thiên hạ nên không thể

nhận hết tất cả mọi người. Nhưng mọi người đều có tên trong danh sách quân đội,

làm như vậy cũng tránh được không í