Pair of Vintage Old School Fru
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328502

Bình chọn: 9.00/10/850 lượt.

ão ngưng thần nhìn Trần Sơ trên tay Lộng Triều, “Đứa bé

này!”

Hàn Nhạn Thanh nhìn con gái bi bô vẫy vẫy cánh tay, nét mặt

thoáng vẻ đau đớn. Có quá nhiều chuyện cùng trùng hợp xảy ra vào đúng thời gian

nàng sinh nở đến nỗi Sơ Nhi đã bị tổn thương từ khi còn ở trong bụng mẹ, sau

khi ra đời đành phải nhờ Tiêu Phương châm cứu hàng ngày mới không bị làm sao

nhưng kinh mạch yếu ớt không thể tập võ.

“Dường như mạch của con bé này bị thương tổn, may là được

Dung Nam điều trị nên mới hết lo, nhưng không thể tập võ.” Mạnh Tắc Nhiên đặt

ngón tay vào mạch môn của Trần Sơ, vuốt râu trầm ngâm, “Nếu chiếu cố thích đáng

thì trong vòng ba năm đến năm năm sẽ có thể khôi phục lại như người thường.”

“Đa tạ sư tổ!” Hàn Nhạn Thanh lấy lại vẻ tươi cười, khom người

thi lễ.

“Ai là… sư tổ của ngươi?”, Mạnh Tắc Nhiên vung tay áo, tức

giận hỏi. Lão lại nhìn sang Trần Mạch đang quấn trong tã lót, thật sự không nỡ,

“Đứa bé này cũng được lắm. Ta cho A Giải thu nó làm đồ đệ, đồng ý cho ngươi và

đám hạ nhân của ngươi ở lại sườn núi, được không?”

“Không được”, Quách Giải lắc đầu quầy quậy, cảm thấy choáng

váng. Mặc dù hắn là du hiệp, không để ý lắm tới triều đình, nhưng thu hoàng tử

duy nhất hiện nay của đương kim Thánh thượng làm đồ đệ thì… Hắn lắc đầu, cứ để

cho tiểu sư thúc tài hoa rước lấy phiền toái đi.

“Sư phụ, Nhạn Nhi thật sự rất thông minh, nàng học y thuật

cũng rất giỏi.” Tiêu Phương vội nói, hy vọng sư tôn quyết định lại.

Lộng Triều đang đứng bên quan sát bỗng mở to đôi mắt trong

sáng nói, “Nhạn Thanh tỷ tỷ rất tốt!”

“Ủa Lộng Triều”, Hàn Nhạn Thanh mở to mắt ngạc nhiên, chạy đến

trước mặt Lộng Triều, “Ngươi đã chịu gọi ta là tỷ tỷ, ta hạnh phúc quá.”

Lộng Triều bị lòng nhiệt tình của Hàn Nhạn Thanh dọa phát sợ,

rùng mình một cái như trúng phải gió lạnh, lặng lẽ lui về phía sau mấy bước.

“Sư phụ!” Lữ Phi Khanh cũng không đành lòng, “Người đã thấy

Dung Nam, A GIải, Lộng Triều đều nói giúp cho Trần cô nương, người đồng ý đi.”

“Không được…” Mạnh Tắc Nhiên ôm vò rượu, mặt mày giận dữ, “Bọn

chúng có còn coi ta đây là sư phụ, sư tổ hay không?”

“Mạnh tiền bối”, Hàn Nhạn Thanh cũng không thèm để ý, “Tất

nhiên là Nhạn Thanh phải ở cùng với các con, nếu tiền bối nhất quyết không chịu

thu Nhạn Thanh thì đó là do Nhạn Thanh không có phúc khí. Nhạn Thanh xin được rời

đi luôn, nhưng còn tiền rượu… xin tiền bối trả cho. Dù sao người cũng không phải

sư tổ của Nhạn Thanh, Nhạn Thanh cũng không cần phải mời người uống rượu, đúng

không?” Nàng nhìn Mạnh Tắc Nhiên trợn mắt há mồm trong giây lát rồi bảo, “Tiểu

Hổ Tử, bế cháu lên.. Chúng ta chuẩn bị xuống núi. À phải rồi”, nàng xoay người

lại, áy náy bảo Lộng Triều, “Lộng Triều, thật xin lỗi. Sư tổ của đệ quá ngoan cố,

ta đành phải dẫn bà vú và đầu bếp đi theo. Nếu đệ còn nhớ tới ta thì hãy tới

quân doanh Khâu Trạch tìm ta.”

Lộng Triều hoảng quá, ôm lấy Hàn Nhạn Thanh la lên, “Không

được đi.”

“Đau quá.” Hàn Nhạn Thanh vội vàng đẩy Lộng Triều ra. Lộng

Triều dùng sức mạnh quá, nàng không biết liệu có siết thành một vệt đỏ ở bên

hông mình hay không.

Tiêu Phương vừa bực mình vừa buồn cười, khẽ quát: “Buông

ra!” Hắn nhìn Lộng Triều phụng phịu buông tay ra, sau đó mới xoay người lại xin

Mạnh Tắc Nhiên: “Sư phụ, người đã thấy tình cảm giữa Lộng Triều và Nhạn Thanh rất

sâu sắc, người thật sự nhẫn tâm chia tách bọn họ hay sao?”

Mạnh Tắc Nhiên nhìn vẻ mặt cương quyết của Lộng Triều, lại

nhìn non nửa vò rượu trong tay mình, thoáng chần chừ, cuối cùng nổi giận quát:

“Ta mặc kệ, các ngươi muốn làm gì thì làm!”, sau đó ôm khư khư lấy vò rượu, phất

tay áo đi vào trong phòng.

“Khụ, khụ!” Tiêu Phương che miệng ho khan hai tiếng, nói vẻ

nghiêm túc, “Thế là sư tôn đã đồng ý. Nhạn Thanh, ta dẫn con đi bái kiến bài vị

các tiền bối của bản môn.” Mọi người ngây ra, trên mặt lộ các biểu cảm khác

nhau.

“Oa!”, Trần Mạch đang nằm trong lòng Hàn Nhạn Thanh bỗng

nhiên khóc ầm ĩ, nàng vội vàng bế lên xem, “Mạch Nhi, sao vậy?”



Hoàng tử điện hạ quang vinh duy nhất của Đại Hán hiện tại đã

tè ra quần.

“Có Lý má má thật tốt.” Hàn Nhạn Thanh ngả người trên chiếc

giường duy nhất trong phòng, nhớ lại lúc luống cuống tay chân nửa canh giờ trước,

cảm khái uống một hớp hồng trà pha gừng.

Sau khi sao được loại hồng trà cho Tiêu Phương, nàng liên tục

chế ra đủ các loại trà cho mình dưỡng nhan sắc. Mặc dù Tang Hoằng Dương bảo những

loại trà này bán nhất định kiếm được rất nhiều tiền nhưng nàng luôn cho rằng tiền

đủ dùng là được rồi, quá tham lam sẽ khiến người khác đố kỵ, cho nên dành các

loại trà vừa ngon vừa đẹp mắt, lại có nhiều công dụng khác nhau này cho người

thân hưởng dụng.

Trần Mạch người dính đầy đất đang ngồi trên tấm thảm dày nặng

trải trong thạch thất, không ngừng cười khanh khách. Lý má má vừa lau rửa cho

nó vừa nói: “Tiểu thư và tiểu công tử, thiếu tiểu thư ở trên đỉnh núi, bọn hạ

nhân chúng tôi lại ở sườn núi, nếu mai sau có chuyện gì xảy ra thì tôi chỉ sợ

tiểu thư bận quá không đến được.”

“Vậy thì các người hãy theo ta lên ở trên đỉnh núi đi” Hàn

N