Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327241

Bình chọn: 7.00/10/724 lượt.

c đời

này. Người con gái đó dù gặp bệ hạ cũng chưa từng chịu cúi đầu vẫn tươi cười

chàng chàng thiếp thiếp như thể đó chỉ là phu quân của mình. Đến sau này, nàng

vươn lên được địa vị cao giống người đó nhưng không sao có được khí thế như của

đối phương. Đến cuối cùng thì nàng mới hiểu rằng, nàng – Vệ Tử Phu chỉ là hoàng

hậu của Lưu Triệt, còn Trần A Kiều mới là thê tử của Lưu Triệt.

Vẻ đẹp của Trần A Kiều khác với vẻ đẹp của nàng. Ở Trần A Kiều

là vẻ đẹp cao quý, không người nào có thể phủ nhận được. Có một hoàng hậu xinh

đẹp như vậy thì đương nhiên nàng phải bị vứt bỏ, vào làm nô tỳ trong cung.

Nhưng nàng không cam lòng! Hiến thân cho đế vương không phải để sống lại cuộc sống

nô tỳ thuở trước. Nàng nghe người trong cung nói rằng bệ hạ và hoàng hậu ái ân

nồng thắm, hiếm thấy trong nhà đế vương. Vậy còn nàng thì sao? Vệ Tử Phu này được

xem là cái gì?

Một năm sau, cung Vị Ương loại bỏ những cung nữ lớn tuổi.

Nàng tuyệt vọng, mang lòng quyết tâm không thành công cũng thành nhân vượt qua

bao khó khăn để đến được trước mặt bệ hạ, quỳ gối cầu xin y cho nàng rời đi. Bệ

hạ trông thấy dung nhan vừa quen thuộc vừa xa lạ đang lệ rơi đầm đìa liền sủng

ái lại lần nữa. Lần này thì hoàng hậu nương nương không cách nào nhẫn nhịn. Một

người con gái cao quý sao có thể chịu được cảnh phải cùng chia sẻ phu quân với

một ca cơ có thân phận thấp hèn.

Nhưng rồi nàng đã mang thai. Từ lúc bệ hạ đăng cơ đến nay chỉ

sủng ái một mình hoàng hậu nhưng vẫn chưa có người nối dõi. Chuyện kế thừa của

hoàng gia cực kỳ trọng yếu. Hoàng hậu nương nương không quản đến mọi việc, chỉ

để ý đến phu quân của mình, nào ngờ vừa tỉnh mắt ra thì ngày đã sang, người đã

khác. Nàng vẫn cho rằng sở dĩ Trần A Kiều thua là bởi vì bệ hạ ở ngôi cửu ngũ

thì không thể nào chỉ có vĩnh viễn một người. Sau này, nàng mới bi thương phát

hiện ra, trên đời này chẳng có chuyện gì là tuyệt đối. Như vậy thì ai đúng ai

sai chẳng phải đã rõ ràng ngay từ buổi ban đầu ?

Hoài Nam quận chúa Lưu Lăng cũng yêu bệ hạ, liên kết với

nàng, lợi dụng người nhà Sở Phục để ép buộc Sở Phục phải đẩy Hoàng hậu nương

nương vào chỗ chết không nhắm mắt. Nàng lạnh lùng theo dõi Lưu Lăng, âm thầm

suy nghĩ xem vì sao cô ta lại phải khổ đến như vậy? Ngay cả đánh đổ Trần A Kiều

thì Lưu Triệt vẫn không thể nào là của cô ta được. Thế thì khổ cực cho ai, vội

vàng cho ai? “Cho nên, Tử Phu, ngươi phải nhớ kỹ.” Nàng tự nói với bản thân

mình, những cô gái đắm chìm trong tình yêu thật quá ngu ngốc, nếu có ngày đó

thì ngươi không được để mình giống như bọn họ. Nào ngờ khi người kia quay trở về,

nàng mới thấu hiểu, có một số chuyện không phải cứ tự cảnh cáo mình là có thể

không phát sinh.

Những năm đó, nàng ở bên cạnh đế vương với thân phận mẫu

nghi thiên hạ, bình thản nhìn đế quốc Đại Hán ngày một cường thịnh. Thời gian

thấm thoắt, nàng cũng dần dà phó thác cả trái tim mình cho y. Tại sao lại phải

yêu chứ? Bởi vì y quá tuyệt tình hay vì thời gian trôi qua quá vô vị? Không một

ai ở dưới vòm trời này có thể đưa ra đáp án.

Song một luồng tình ý cuối cùng cũng đã mất đi. Bọn họ ngửa

tay làm mây, úp tay làm mưa nhưng lại quên mất rằng bệ hạ đang ở bên cạnh lạnh

lùng quan sát. Vào ngày đã quyết định xong ý chỉ phế hậu, bệ hạ tới dùng bữa ở

điện của nàng. Sau khi ân ái, y nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, đột nhiên cười

lạnh nói, “Trẫm thật không nhìn ra khanh lại là người có lòng dạ hiểm độc.”

Nàng kinh hãi, toát mồ hôi lạnh. Đó là hoàng đế của hoàng

triều Đại Hán, thiên hạ đều ở trong tay y. Đến sau này, nàng mới biết, bản thân

tự cho là đắc kế nhưng chẳng qua là vì bệ hạ ngầm đồng ý nên chuyện mới phát

sinh. Người kia là biểu tỷ cùng lớn lên với y từ nhỏ, là người con gái mà y từng

hứa hẹn muôn vàn sủng ái, được người đời ca tụng là đôi đế hậu cầm sắt hòa hợp.

Y lại cứ thế nhìn người đó chầm chậm đi đến vực thẳm, sau đó còn đích thân đẩy

xuống. Nàng vẫn cho rằng mình biết rõ hơn Trần A Kiều về sự vô tình của người

cùng chung chăn gối nào ngờ y không phải là vô tình mà là tuyệt tình. Từ ngày

đó, nàng bắt đầu học theo cách nghĩ của y để hành xử thì y lại dần rời xa nàng.

Nếu không phải bởi vì nàng đang mang thai Chư Ấp, e là trên thế giới này không

có một hoàng hậu tên là Vệ Tử Phu. Trong hậu cung ba ngàn phi tần cung nữ nhưng

có sinh có dưỡng thì chỉ một mình nàng. Sau này ấu đệ Vệ Thanh bắt đầu quật khởi.

Cuối cùng, nàng sinh hạ con trai trưởng Lưu Cứ, được lập làm hoàng hậu. Vào lúc

đó, nàng lại không biết rằng ở Đường Cổ Lạp Sơn xa xôi, Lưu Mạch và Lưu Sơ cũng

đã bắt đầu bi bô học nói.

Từ một ca cơ lên đến ngôi vị hoàng hậu, truyền kỳ về kỳ tích

như vậy đủ để phủ bóng lên câu chuyện cũ Kim ốc tàng kiều. Nàng dần quên mất rằng

thuở bé mình cũng hằng ngưỡng mộ câu chuyện huyền thoại đẹp đẽ này. Cho đến năm

Nguyên Sóc thứ sáu, cái tên bị quên từ lâu lại được nhắc tới một lần nữa. Trở về

theo cái tên đó còn có một công chúa giống mẫu thân của cô như đúc, tên gọi là

Sơ. Cô bé kia nói, chữ “Sơ” này ở trong một câu thơ đẹp đẽ “Nhân sinh nhược

chích n


Duck hunt