
ân y cũng ý thức được điểm này thì chẳng phải người đã từng làm tổn
thương A Kiều là nàng sẽ phải chết không chỗ chôn thây? Thế nên, cuộc đấu của
nàng và người kia còn là cuộc đấu sinh tử,
Nàng cũng không biết sau khi trở về người kia sẽ thế nào nên
mới bố trí một cái bẫy hết sức tinh vi, kết cục mới biết chính bản thân mình lại
là người sập bẫy. Người kia thì sao? Sau khi thắng rồi cũng không thèm đếm xỉa
gì tới nàng mà lại xin bệ hạ một đạo ý chỉ để về phủ Đường Ấp hầu ở tạm. Lần ở
tạm này dài tới một năm.
Trong một năm đó, nàng bị giam lỏng ở điện Tiêu Phòng, đối
diện với cung điện hoa lệ nhưng trống rỗng, bơ vơ không biết bấu víu vào đâu. Mọi
người nói rằng bệ hạ thường tới phủ Đường Ấp hầu thăm người kia, giảm bớt số lần
lưu lại cung Vị Ương.
Nàng chỉ cười dịu dàng, lặng lẽ nghe bọn họ bàn tán, ra vẻ cảm
thông lẫn bất bình thay cho mình, lòng cứ thế nhạt dần, Nàng đã yêu phải một
người chưa bao giờ yêu nàng, vậy thì tình yêu của nàng cứ thế, cứ thế tan biến.
Nếu tình yêu đó chỉ có thể làm cho nàng khổ, làm cho nàng đau thì nàng cũng
không cần nhưng e rằng, nếu vứt bỏ nó thì nàng sẽ đau đớn không chịu nổi, đau đớn
muốn chết đi. Nàng còn có người nhà phải bảo vệ, Cứ Nhi phải che chở, cho nên nàng
không có thời gian để mềm yếu, không có thời gian để héo sầu xuân thu, không có
thời gian để mà khóc cho mối tình đang tàn tạ.
Năm Nguyên Thú thứ hai, trưởng nữ Vệ Trường xuất giá. Đến
con gái cũng đã đến tuổi gả chồng thì nàng coi như đã già rồi. Vệ Trường thật sự
rất giống nàng, giấu kín những bi thương ở trong lòng. Nàng thật sự mến một thiếu
niên, nhưng người thiếu niên đó lại ngại là biểu ca của nó. Cảm mến thì làm
sao? Với tình cảnh của Vệ gia ngày đó thì chuyện hôn nhân của Vệ Trường là cực
kỳ quan trọng với nàng. Nàng không thể để cho tình cảm riêng tư của con gái gây
ảnh hưởng đến mưu đồ toàn cục. Nhưng nàng làm con gái bi thương thì lòng nàng
còn bi thương hơn. Bi thương vì nàng biết rõ Vệ Trường không tình nguyện nhưng
vẫn lựa chọn gả vào Lý gia. Dường như những gì trong đời nàng lại một lần nữa
tái diễn, những gì làm ra hoàn toàn khác với suy nghĩ trong lòng.
Từ phương bắc truyền tin về báo rằng Khứ Bệnh đại thắng. Quả
nhiên Khứ Bệnh là một đứa trẻ xuất sắc, tài hoa rực rỡ, không uổng công Vệ Trường
thương yêu. Vệ Trường thật sự có cặp mắt tốt hơn nàng, nó chỉ là yêu mà không đến
được, còn nàng lại vì yêu mà thành tổn thương.
Trường Tín hầu Liễu Duệ toàn thắng Hung Nô, đem về bào tỷ[3'>
của bệ hạ, Nam Cung trưởng công chúa Lưu Đàm, kết hôn cầu hòa với Hung Nô đã
nhiều năm. Đồng thời ở thành Trường An, sinh mạng của Vương thái hậu cũng bước
tới giờ phút cuối cùng. Người phụ nữ dù tôn quý đến đâu thì khi tiến gần đến giờ
phút tử vong cũng đều giống nhau. Vương thái hậu vẫn luôn mong ngóng Nam Cung
trưởng công chúa trở về. Nhiều năm trước, bà đã đưa nàng đi Hung Nô kết hôn cầu
hòa trong khi bản thân mình thì an nhàn ngồi trên ngôi vị tôn quý cũng cảm thấy
xót xa. Xót xa cũng chỉ là xót xa, nếu mọi chuyện tái diễn, bà vẫn dứt khoát lựa
chọn đưa đứa con gái yêu của mình ra đi để giúp cho chính bà và đứa con trai.
Cũng giống như nếu được sống lại một lần nữa, nàng vẫn sẽ chọn cách dùng chuyện
Vu cổ hãm hại Trần hoàng hậu. Xét về bản chất thì nàng và Vương thái hậu là
cùng một loại người. Cả hai không phải không có tình yêu, nhưng vì những thứ
quan trọng hơn tình yêu mà đành chôn vùi nó. Chỉ là Vương thái hậu thành công,
còn nàng từ trước tới nay vẫn cho là mình thành công nhưng bây giờ nhìn lại mới
biết nguy cấp như rơi xuống vực thẳm, thế nên hai người luôn không thể gần gũi
nhau.
[3'> Bào tỷ: Chị ruột.
Vào ngày Vương thái hậu qua đời, nàng đứng ở ngoài cung Trường
Nhạc với tâm trạng cực kỳ hờ hững, không vui không buồn. Người phụ nữ đang hấp
hối trong cung Trường Nhạc phồn hoa tôn quý là mẫu thân của phu quân nàng. Bà
và nàng sống ở trong hai cung điện suốt bao nhiêu năm qua nhưng tới giờ vẫn như
hai người xa lạ. Bản thân nàng tràn ngập bi thương, chẳng thể nào chia sẻ với
người phụ nữ nửa đời huy hoàng nhưng sắp ra đi kia.
Song, bà lại là mẫu thân của Lưu lang. Vào thời khắc đó, Lưu
lang thật sự bi thương. Dù Lưu lang có tàn nhẫn đến đâu nhưng trong lúc mẫu
thân qua đời thì trái tim y vẫn thoáng có chút mềm yếu. Nàng đi theo y tới
ngoài điện Linh Tâm. Mọi người nói rằng Lưu lang ở tại tòa cung điện này từ nhỏ
đến lớn. Lưu lang của nàng ngồi trong điện Linh Tâm thương tiếc mẫu thân, còn
nàng đứng ở ngoài, chần chừ không dám vào. Thời gian đã mài mòn dũng khí của
nàng. Nàng không còn được như hồi còn trẻ, không hề sợ hãi về tiền đồ phía trước.
Người đời nói rằng, hiểu rõ tâm Hoàng đế nhất trên đời này
chính là Ngự tiền tổng quản Dương Đắc Ý hầu hạ bên cạnh y nhiều năm. Ngày hôm
đó, Dương Đắc Ý đã đi khắp cung điện tìm Trần A Kiều. Nàng đứng tại đình Viễn
Sơn ở rất xa, nhìn Doãn Giai La tiến vào rồi bị bệ hạ nổi trận lôi đình truyền
giải tới Dịch đình. Cuối cùng là Trần A Kiều bước vào.
Nàng cứ đứng chờ mãi ở trong đình, đợi đến khi sắc trờ