
ác. Cô cô vốn rất giỏi ứng biến, mỉm cười lui ra ngoài, nhân
tiện cũng vẫy đám cung nữ lui theo.
Lưu Triệt tự mình chăm sóc người con gái yếu ớt trên giường
bệnh.
Lúc này, A Kiều lại ngoan ngoãn, uống hết non nửa chén cháo
mới thôi.
Y rốt cuộc có thể ôm nàng vào lòng, không cần giống như
trong mộng, ngay cả vươn tay cũng không tới. Song A Kiều đang nằm trong lòng y
có sắc mặt tái nhợt, vậy thì đây là A Kiều câm lặng trong suốt hơn hai mươi năm
cho đến lúc chết ở Trường Môn hay là cô bé thanh mai trúc mã tóc xòa trước trán
mà mình đang tìm kiếm? Nhưng điều đó thì có quan hệ gì chứ? Người nằm trong
lòng vẫn là A Kiều của y.
“Kiều Kiều”, y dịu dàng hỏi: “Sao nàng thiếp đi lâu như vậy?”
Nàng ngơ ngác lắc đầu, y không để ý, nói tiếp: “Mới vừa rồi,
trẫm mặc nguyên cả quần áo nằm ngủ trong điện Thiên thì gặp một giấc mộng.”
‘‘Thế à?” Nàng hỏi, “Mộng thấy cái gì?”
Y mỉm cười không đáp, chỉ nhìn nàng đằm thắm, nhớ tới hai
người phụ nữ trong giấc mộng. Tại sao không thể ở bên nhau cho đến lúc già chứ?
Rõ ràng là đã có lời hứa ngay từ buổi ban đầu rồi. Cuối cùng, y đặt một nụ hôn
lên trán nàng, thì thầm, “Trẫm sẽ như nàng mong muốn.”
Y nghĩ, có lẽ A Kiều thật sự là một lễ vật trân quý mà trời
xanh ban cho y, một cơ duyên ấm áp để cho y mất đi mẫu hậu rồi vẫn có thể vĩnh
viễn không cô độc khi ngồi ở ngôi vị cao nhất trong thiên hạ. Chúng ta sẽ nắm
tay nhau đến lúc bạc đầu! Hãy thử xem nào. Đây là lần cuối cùng nàng bị thương
tổn trong tay trẫm, từ nay về sau trẫm sẽ là người che chở cho nàng, để nàng
không còn phải ưu sầu trước những phong ba của cuộc đời.
Rất nhiều năm sau.
“Mẹ ơi, Kim ốc tàng kiều là gì ạ?”
“Kim ốc tàng kiều à”, người mẹ trẻ mỉm cười quay đầu lại,
trong mắt lộ ra vẻ xa xăm, “Ngày xưa, nhà Hán có một vị hoàng đế tên gọi là Hán
Vũ Đế. Vũ Đế hứa hẹn với biểu tỷ của mình, ‘Nếu có một ngày ta lấy Trần A Kiều
làm vợ, ta sẽ xây lầu vàng cho nàng ở’, sau đó Hán Vũ Đế quả thật đã thực hiện
lời hứa thuở niên thiếu của mình xây cung Kiến Chương cho biểu tỷ. Bọn họ ở với
nhau trong điện Trường Môn cung Kiến Chương đến già. Mọi người tưởng nhớ tới cặp
vợ chồng đế vương ân ái mặn nồng hiếm thấy này, từ đó Kim ốc tàng kiều trở
thành một lời hứa tình yêu đẹp nhất.”
“Ôi”, cô bé nghe đến say mê, mơ màng nói: “Mẹ ơi, vậy sau
này con có thể tìm được người sẽ xây một chiếc lầu vàng cho con hay không?’’
Người mẹ bật cười, xoa chiếc mũi nhỏ nhắn của con gái, “Ngốc
nào, chuyện xưa đẹp đẽ là đẹp đẽ ở tấm chân tình. Sau này con gặp ai, chỉ cần
người đó có chân tình thì dù tặng con nhà cỏ hay nhà gỗ thì trong tình yêu cũng
chính là một lầu vàng rồi.”
[1'> Núi Bồng Lai hay còn gọi là tiên đảo Bồng Lai, là một
vùng đất truyền thuyết tìm thấy trong thần thoại Trung Quốc, và cũng xuất hiện
trong cả truyền thuyết của Nhật Bản. Theo Sơn hải kinh, núi Bồng Lai nằm trên một
hòn đảo ở phía đông của Bột Hải, cùng với bốn đảo khác: Phương Trượng, Doanh
Châu, Đại Dư và Viên Kiều, là nơi các vị thần tiên cư ngụ.
Nàng nghĩ, nếu lúc còn sống mà được nghe bài thơ như vậy thì
nhất định sẽ bật khóc. Núi Bồng Lai xa xôi, xa xôi đến chừng nào? Có phải như
nàng và Lưu lang, rõ ràng cùng đi ở trong cung Vị Ương, ngước mắt lên sẽ trông
thấy nhau nhưng lòng đã hóa thành một vùng hoang vắng, như hai người xa lạ chưa
từng có những năm tháng tuổi trẻ hạnh phúc. Vẫn gần trong gang tấc vậy mà đôi
khi cũng như xa cách tận chân trời.
Trên đời này, xa nhất không phải tận chân trời, cũng không
phải cách trở âm dương mà là yêu rồi dần hóa thành xa lạ, đến cuối cùng trở mặt
thành thù hận. Còn hôm nay, nàng ở dưới Địa phủ sâu chín vạn thước nhìn lên chứng
kiến chuyện tình của y và người ấy. U minh lạnh lẽo, tịch mịch, tịch mịch đến mức
nước mắt chẳng muốn tuôn rơi.
Chuyện mở đầu là y và người ấy, chuyện kết thúc vẫn là y và
người ấy. Còn nàng chỉ là một khách qua đường đáng buồn cười xen vào chuyện
tình của bọn họ rồi cuối cùng rút lui. Chuyện tình của bọn họ lại bắt đầu, tiếp
diễn, cuộn trào, sâu lắng miên man, cho đến kết thúc vẫn không chút liên quan tới
nàng.
Năm Nguyên Thú đầu tiên, Vệ Tử Phu tự vẫn tại điện Tiêu
Phòng, được chôn cất theo nghi lễ phi tần ở khu lăng mộ. Cho đến lúc chết, Lưu
lang vẫn không tới gặp nàng. Những hồn phách chết oan không được đầu thai. Nàng
dật dờ lưu lạc ở Uổng tử thành suốt bao năm chỉ để chờ đợi. Chờ đợi một ngày
Lưu lang tới đây, nàng sẽ hỏi một câu trước lúc y uống canh Mạnh bà, hỏi rằng y
có từng yêu nàng hay không? Chỉ thế mà thôi.
Nàng ra đời trong một căn phòng dành cho nô bộc ở phủ Bình
Dương hầu hồi Cảnh hoàng đế còn tại vị. Lúc nàng sinh ra, mẫu thân từng thốt
lên: “Xinh quá! Xinh đẹp hơn mẫu thân nhiều.” Đẹp đến mấy thì cũng để làm gì chứ?
Chẳng qua vẫn chỉ là một nô bộc. Thời niên thiếu, nàng từng nghe nói rằng có
người thiếu niên được lập làm Hoàng thái tử ở đế đô Trường An xa xôi đã từng mỉm
cười hứa hẹn với biểu tỷ của cậu ta, “Nếu lấy A Kiều làm vợ thì sẽ xây lầu vàng
cho nàng ở.” Truyền thuyết Kim ốc tàng kiều ấy đẹp biết nhường nào!