
không có lại được thì sẽ mãi còn day dứt, Lúc đó,
nàng cũng đã nhìn thấy trước chuyện của mười năm sau nhưng nàng chỉ không đoán
được kết cục, càng không đoán được lòng của Lưu lang. Nếu thật sự là vô tình
thì hãy vô tình đến cùng, sao dần lại có tình, rồi khối tình đó lại dành cho
người khác, khiến cho nàng đã mộng đến nửa đêm lại tỉnh, sao không khỏi đớn
đau?
Nàng vẫn cho rằng Cứ Nhi là chỗ dựa cuối cùng, không thể bị
đánh đổ của mình nhưng nào ngờ cuối cùng nàng lại thất bại, phải tự vẫn cũng vì
nó. Trong đời người có chuyện nào mỉa mai hơn? Năm Nguyên Sóc thứ hai, nàng
sinh Cứ Nhi, đăng cơ làm hoàng hậu. Năm Nguyên Sóc thứ năm, Vương Thấm Hinh
sinh Nhị hoàng tử Lưu Hoành, nhất thời giành được ân sủng của Hoàng thượng. Cứ
Nhi không còn là con trai nối dòng duy nhất của y. Năm Nguyên Sóc thứ sáu công
chúa Duyệt Trữ Lưu Sơ hồi cung. Cuối năm Nguyên Sóc thứ sáu, Trần A Kiều dẫn
theo Lưu Mạch hồi cung. Bọn họ nói, hoàng tử trưởng mới thật sự là giống bệ hạ,
giống từ cặp mắt đến bờ môi. Cuối cùng thì đứa con giống Lưu lang của nàng nhất
vẫn là con trai của người đó. Còn tướng mạo Cứ Nhi một nửa giống Lưu lang, một
nửa giống nàng, lúc bình thường cảm thấy không có gì, nhưng bây giờ nghĩ lại mới
có chút oán hận.
Bệ hạ để cho Trần A Kiều quay về Trường Môn. Nhị tỷ an ủi
nàng rằng như vậy không tốt sao? Điều này nói lên rằng bệ hạ không coi trọng
người kia vì Trường Môn chính là lãnh cung. Nàng cười lay lắt, nói nhị tỷ quả
thật là quá ngây thơ. Trường Môn cũng là nơi người làm hoàng hậu như nàng không
thể quản đến. Từ đó có thể thấy được ý của bệ hạ là muốn bảo vệ cho Trần A Kiều.
Ngẫm nghĩ ra mới thấy thật không công bằng. Nàng ở cung Vị
Ương này đã hơn mười năm vẫn cảm thấy có khoảng cách, không sao vừa mắt Thái hậu.
Nếu không phải vì Cứ Nhi thì e rằng nàng còn chẳng duy trì được ngay cả cái cục
diện không mặn không nhạt như ngày hôm nay. Ấy vậy mà, Trần A Kiều vừa mới trở
về, chưa nói đến mẫu thân là Trưởng công chúa Quán Đào mà ngay cả Vương thái hậu
cũng đối xử bằng ánh mắt khác. Chẳng phải Lưu lang của nàng cũng coi trọng người
kia hơn một chút sao?
Bọn họ cố ý cách ly nàng với người kia, mà ngay bản thân hai
người cũng ngầm thỏa thuận là không gặp nhau. Gặp nhau thì cả hai ắt sẽ đều
lúng túng. Nàng được nghe kể rằng người kia vốn đã xinh đẹp nay càng xinh đẹp,
năm tháng lại ưu ái không để lại bao nhiêu gió sương trên dung nhan, hơn nữa
tính cách đổi thành tao nhã, điềm đạm, chẳng chút nào giống cô gái kiêu ngạo
nông nổi trong ký ức của nàng. Ngay cả nàng cũng không nhịn được tò mò, người
kia trong mấy năm nổi chìm lưu lạc đã xảy ra chuyện gì mà đổi thành dáng vẻ hôm
nay?
Sau khi bệ hạ hồi cung, kết quả của lần đầu tiên đi gặp người
kia là chia tay trong hờ hững. Người kia lén xuất cung bị biết được, vì cung nữ
trong điện Trường Môn nên đành phải tới điện Tuyên Thất cầu tình. Sau đó, bệ hạ
ân xá cho bọn họ, còn đồng ý để người kia xuất cung. Trong đại thọ của Trưởng
công chúa Quán Đào, người kia xuất cung chúc thọ, bệ hạ cũng tới đó rồi được
người kia săn sóc khi bị dị ứng nổi mẩn do uống rượu. Đêm Trừ tịch của năm
Nguyên Thú đầu tiên, bệ hạ ở lại Trường Môn, sáng sớm chia tay trong nặng nề.
Nàng biết nàng không thể oán, không nên oán nhưng từng chuyện,
từng chuyện đều không khỏi gợn lên trong lòng. Dù không đau nhưng nếu cứ kéo
dài mãi thì sẽ khiến nàng trở nên ưu sầu. Nàng muốn nhắm mắt che tai không nhìn
tới, không nghe tới nhưng vẫn tự có người đến báo, còn nàng đành phải gượng giữ
vẻ mặt tươi cười, lắng nghe.
Nàng biết bệ hạ coi trọng Trần A Kiều, không cho phép nàng động
tới người ta. Những năm này, nàng ở trên ngôi vị hoàng hậu nhưng vẫn luôn ghi
nhớ lời giáo huấn năm xưa, một mực án theo ý tứ của y mà hành sự, giữ yên hậu
cung để y có thể an tâm lo chuyện nước. Cũng vì thế nên bệ hạ mới có thể để
nàng ngồi trên ngôi vị hoàng hậu nhiều năm như vậy. Y lại không biết, tuy nàng
mỉm cười nhìn y lui tới các tòa điện trong cung Vị Ương, bề ngoài vẫn tỏ ra
bình thản nhưng trong lòng lại đau nhói. Nếu có thể, sẽ chẳng người phụ nữ nào
nguyện chia sẻ phu quân với người khác, trừ phi người đó không hề có chút tình
cảm. Nàng yêu thương y nên nhất định sẽ đau đớn.
Trước khi Trần A Kiều trở về, nàng cho rằng mình có thể cứ
cười như vậy đến suốt đời, cao cao tại thượng nhưng tịch mịch, đợi chờ Lưu lang
thỉnh thoảng lui đến. Trần A Kiều trở về đã phá vỡ hạnh phúc nhỏ nhoi đó của
nàng.
Giờ nàng mới biết, hóa ra nàng có thể chịu đựng được chuyện
Lưu lang ở chung với những người con gái khác nhưng không thể dễ dàng tha thứ
chuyện Lưu lang quay lại với Trần A Kiều. Điều này không khác một cái tát giáng
thẳng vào nàng, nói cho nàng biết rằng, thắng lợi mà nhiều năm qua ngươi vẫn tự
cho là mình giành được chỉ là giả tạo Người kia đã từ vận mệnh trở về, đòi lại
hết thảy những gì trước đây nàng cướp đi.
Sau này nàng nghĩ, có lẽ lúc đó, trực giác nhạy cảm đã nói
cho nàng biết, Lưu lang đã dần yêu người con gái mà y từng vứt bỏ. Như vậy, khi
chính bản th