
đáng ra đã phải chém Tiêu Phương ở điện Tín Hợp ngày đó rồi.
“Bỏ đi.” Y thở dài, nếu thật nghĩ gì làm đó thì sẽ rất khó
giải thích sau khi A Kiều tỉnh lại. Mọi chuyện cứ để nó qua đi. Dù thế nào, Trần
A Kiều cũng là thê tử của y, trên trời dưới đất không một ai có thể phủ nhận được.
Năm Nguyên Quang thứ sáu, nàng gặp Tang Hoằng Dương, mở lầu
Thanh Hoan. Lúc đi một mình trên đường thì va phải xa giá của cô cô. Ngày hôm
đó cô cô vào cung xin được gặp A Kiều nhưng bị y cự tuyệt nên còn nổi cơn giận
dữ. Bọn họ không biết rằng A Kiều thật ra đang ở gần chỉ một tầm tay với. Vận mệnh
quả là quá trêu ngươi.
A Kiều bị động thai nên sinh nở cực kỳ nguy hiểm. Dù trước
đây y đã nghe kể về chuyện này nhưng khi tận mắt chứng kiến thì vẫn kinh hãi mặt
mũi tái nhợt. Cũng may là nàng vượt qua được. Đáng lẽ ra nàng phải trở về bên cạnh
y nhưng lại chọn cách rời xa y.
Y đã thoáng có linh cảm khi đi sát qua A Kiều ở lầu Thanh
Hoan vì dù sao thì đó cũng là ngưòi con gái thanh mai trúc mã đã cùng lớn lên với
y. Nhưng nàng quay đầu lại, nụ cười xa lạ, thản nhiên hỏi, “Công tử có chuyện
gì vậy?” Y cho là mình nhận lầm người nên quay mặt sang chỗ khác không nhìn lại
nữa. Vận mệnh vẫn luôn trêu ngươi. Một lần cách biệt là mấy năm trường.
Năm Nguyên Sóc thứ hai, Vệ Tử Phu sinh Lưu Cứ, y lập Tử Phu
làm hoàng hậu. Năm Nguyên Sóc thứ năm, Hán Hung đại chiến, Liễu Duệ bộc lộ tài
năng, Trần A Kiều một xe một ngựa trở về Trường An. Năm Nguyên Sóc thứ sáu, Lưu
Cứ nhiễm bệnh, Hoàng đế và Hoàng hậu đều lo lắng. Tang Hoằng Dương tiến cử thần
y của Tử Dạ y quán. A Kiều lại một lần nữa tiến vào tầm mắt của y.
A Kiều! Y chưa từng ngờ tới là nàng, lại càng chưa từng ngờ
tới nàng sẽ tiếp tục lựa chọn rời đi, chỉ để lại đứa con gái mà y chưa từng gặp
mặt và một bài Giai nhân khúc còn vang vọng để y nhớ nhung.
“Phương Bắc có giai nhân,
Thế gian này chỉ một.
Ngoảnh đầu lại nghiêng thành,
Ngoái lần nữa nghiêng nước.
Chẳng cần biết nghiêng thành hay nghiêng nước,
Khó gặp lại giai nhân.”
Thật khó trở lại. Thứ đã mất đi thật khó trở lại.
Trong vòng nửa năm, y đối diện với con gái giống hệt nàng,
nhớ lại những điểm tốt của nàng. Chẳng phải A Kiều của y rất thông minh sao? Nếu
như khi đó nàng không chọn lựa rời đi mà cứ thế xuất hiện trước mặt y thì y thực
sự sẽ không biết phải lựa chọn xử lý như thế nào? Nhưng có nửa năm làm bước đệm
khiến cho tâm hồn lạnh lẽo sắt đá của y dần trở nên hòa hoãn hơn. Y nghĩ nếu lần
sau gặp lại nàng có thể học được cách giảm bớt sự kiêu ngạo thì chưa hẳn là y sẽ
không dung thứ cho nàng. Nhưng một A Kiều có bản tính kiêu ngạo, một sự kiêu ngạo
đã ăn sâu vào xương cốt, thì có thể thu lại thế nào đây.
Sau lần bốn nước ở vùng Giao Đông làm loạn, nàng vì Lưu Lăng
mà cam tâm tình nguyện trở lại Trường An. Một lần nữa bước vào Trường Môn, thật
là… là một mối giao tình vĩ đại.
Y đang nghỉ hè ở cung Cam Tuyền thì nhận được tin này, chợt
cảm thấy ngạc nhiên, tự hỏi không biết biểu tỷ của mình được tháng năm rèn giũa
sẽ trở nên như thế nào. Nàng đã không ở bên cạnh y bảy năm, mãi đến năm Nguyên
Sóc thứ sáu mới trở lại trong vòng tay y. Cuối tháng Bảy năm Nguyên Sóc thứ
sáu, Hoàng đế rời ngự giá từ Cam Tuyền trở về Trường An.
Tháng Chín, y lần đầu tiên bước chân vào Trường Môn, đứng
bên cửa sổ điện Bát Nhã nhìn hai cô gái quen thuộc trong ký ức đang đánh cờ nơi
bàn đá bên ngoài rừng trúc. Gió thu thổi qua, cành trúc xào xạc, A Kiều mỉm cười
ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt như giọt sương trên mặt hồ. Vận mệnh trong khoảnh
khắc này đã ngoặt khỏi lối rẽ để trở về như cũ.
“Bệ hạ, bệ hạ, nương nương tỉnh rồi.” Lục Y đi xuyên qua
hành lang đến ngoài điện bẩm báo, giọng nói không giấu được vẻ vui mừng.
“Suỵt”, Dương Đắc Ý nói khẽ, “Bệ hạ mới ngủ chưa được bao
lâu, hãy để cho bệ hạ nằm thêm lát nữa,”
Y tỉnh dậy từ trong giấc mộng hỗn loạn, chợt cảm thấy không
phân biệt được đâu là mộng là thực, day day thái dương, lên tiếng gọi “Dương Đắc
Ý!”
Dương Đắc Ý vén rèm đi vào, cúi đầu nói, “Chúc mừng bệ hạ,
Trần nương nương hồng phúc bằng trời, vừa mới tỉnh dậy, đã không còn gì đáng ngại
rồi.”
“Vậy à.” Sau khi được nội thị sửa sang lại y phục, y bước
nhanh về điện Tín Hợp.
Có thật vậy không? Y nhớ tới đủ loại biểu hiện kỳ lạ sau khi
A Kiều trở về. Có một năm, Liễu Duệ đã từng nói khi huấn luyện Hoàng tử Lưu Mạch
cưỡi ngựa bắn cung trên thao trường: “Chưa nói chuyện khác, năm xưa mẫu thân và
dì Lăng của cháu huấn luyện còn gian khổ hơn rất nhiều.” Lúc ấy y và Duyệt Trữ
đều cho là Liễu Duệ nói đùa, bây giờ nghĩ thì quả thật đã thấy trong mộng là A
Kiều luyện tập rất gian khổ, ngay cả những gian khổ của y hồi còn nhỏ luyện tập
cưỡi ngựa bắn cung cũng không thể sánh bằng.
Trong điện Tín Hợp, A Kiều vừa tỉnh lại, vô cùng yếu ớt, nhợt
nhạt như một chiếc bóng sẽ tan biến đi trong nháy mắt. Cung nữ dâng lên cháo
nóng đã chuẩn bị sẵn, A Kiều yếu đến nỗi cầm thìa không vững, đánh rơi xuống đất
vỡ tan. Tiếng đồ sứ vỡ vang lên giòn tan trong điện Tín Hợp và cũng vọng lên ở
một không gian kh