
Nàng đã từng
cảm khái cho hạnh phúc của người thiếu nữ kia, hoàn toàn không biết rằng, trong
tương lai, nàng lại chính là người phá vỡ cái truyền thuyết đẹp đẽ ấy. Vận mệnh
đứng trong bóng tối nhìn theo, mỉm cười đầy ý vị.
Vào một năm, Bình Dương công chúa cành vàng lá ngọc được gả
cho Bình Dương hầu Tào Thọ. Một thiếu nữ từ trên cỗ xe ngựa sơn son thiếp vàng
tráng lệ bước xuống, xinh đẹp như tiên nữ trên trời. Bình Dương trưởng công
chúa Lưu Tịnh chính là người đã thay đổi vận mệnh cuộc đời nàng. Năm đó nàng
còn quá nhỏ tuổi. Một hôm, nữ chủ nhân của phủ Bình Dương hầu nhìn thấy nàng,
ánh mắt sáng rực, thốt lên: “Thật là một mỹ nhân trong tương lai.” Rất nhanh
sau đó, nàng không phải làm công việc hầu hạ nữa. Bình Dương công chúa chuyển
nàng vào nội viện để huấn luyện ca múa.
“Tử Phu đừng phụ sự kỳ vọng của ta nhé.” Công chúa mỉm cười
nói, ánh mắt khó hiểu. Kỳ vọng gì chứ? Nàng không hiểu. Nàng chỉ là một nô tỳ
nhỏ nhoi với ước mơ rất tầm thường, mong sao người nhà mình được bình an, no ấm.
Năm thứ hai, nhị tỷ Vệ Thiếu Nhi của nàng ân ái với viên tiểu
lại Hoắc Trọng Nhụ của huyện Bình Dương rồi sinh ra một bé trai. Hoắc Trọng Nhụ
không thể cưới nhị tỷ của nàng vì hắn đã có vợ. Vệ Thiếu Nhi bế đứa con trai
khóc thầm lặng lẽ, kéo tay nàng nói: “Tam muội, đừng đi theo vết xe đổ của tỷ tỷ
và mẫu thân nhé.”
Khi đó, nàng càng lớn càng xinh đẹp, ca múa cũng dần điêu
luyện, đẹp đến mức tỷ tỷ ruột của mình cũng phải thán phục. “Nhị tỷ yên tâm.”
Nàng vừa mỉm cười vừa nựng đứa cháu trai bé bỏng. Sau một năm tập luyện ca múa,
tầm mắt nàng đã ngước lên cao hơn, dứt khoát không chịu làm một tiện tỳ tư
thông với người khác để đến nỗi cả đời không thể ngẩng đầu. Nhưng con đường
phía trước sẽ như thế nào đây? Tất cả vẫn còn mờ mịt!
Cuối năm đó có đại tang Cảnh hoàng đế, công chúa khuyên bảo
hầu gia chuyển nhà lên Trường An. Hoàng đế mới kế vị đặt niên hiệu là Kiến
Nguyên, lập thái tử phi trong truyền thuyết Kim ốc tàng kiều làm Trung Cung
hoàng hậu. Phẩm cấp của Bình Dương công chúa cũng được nâng lên thành Bình
Dương trưởng công chúa. Bệ hạ niệm tình tỷ đệ, ngầm đồng ý cho tỷ tỷ và cả nhà
tỷ phu ở lại Trường An. Nàng chứng kiến cảnh phồn hoa của Trường An, hiểu rằng
Công chúa nhất định có mưu đồ nên mới huấn luyện ca múa cho các nàng từ rất nhỏ.
Biết vậy nhưng nàng cũng không dám nghĩ quá xa. Dù nàng có mặc y phục hoa lệ,
dung nhan xinh đẹp thì chẳng qua vẫn là một ca cơ như cũ, thấy người thì phải
khẽ cúi đầu gợi lòng trắc ẩn. Người đi bên dòng suối nhỏ trông thấy ngọn núi đằng
xa đã cảm thấy rất cao, sao còn dám ôm mộng bay lên tầng mây? Vận mệnh không biết
là hào hiệp hay tàn khốc đã mở ra một cánh cửa cho nàng. Nàng cứ thế bước tới,
chẳng biết đi đâu về đâu, không thể tự mình quyết định.
Nàng biết rằng bệ hạ và Trưởng công chúa là cùng một mẹ sinh
ra, tình cảm rất sâu đậm. Một hôm bệ hạ tới thăm phủ Bình Dương hầu, Trưởng công
chúa sai mấy mỹ nhân tới hầu hạ, bệ hạ đều nói cười thản nhiên, nhìn không thuận
mắt. Thị nữ thiếp thân A Lan của Trưởng công chúa bảo, “Tử Phu, cô lên phòng
khách ca múa đi.” Vào khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy dường như ông trời đã ban
xuống cho mình một cơ duyên, nói không động lòng là giả dối. Người theo học nghề
ca múa thành tài sẽ được bán vào nhà các vương hầu nhưng nàng còn có cả dung
nhan vô song, nếu muốn bán thì cũng phải bán cho đế vương. Lúc bấy giờ, bệ hạ
còn rất trẻ, nàng cũng vậy. Người trẻ tuổi tràn đầy ảo tưởng với tình yêu, cứ
thế lao vào con đường tình ái không hề sợ hãi.
Đế vương ngồi trên cao, cặp lông mày lưỡi mác, đôi môi rất mỏng,
cực kỳ tuấn tú. Chắc y đang ở trong hoàn cảnh bất đắc chí, trên mặt phảng phất
nét buồn.
Đó là người ngồi trên ngôi vị thiên hạ chí tôn! Nàng như người
ngã trong bùn lầy ngước nhìn mây bay trên trời, còn chưa cất tiếng thì lòng đã
tan ra. Nàng quên hết, không còn nhớ mình đã hát, múa như thế nào, chỉ còn nhớ
rằng y ngồi ở trên cao hơi nhướng mày, uống cạn chén rượu, ánh mắt nhìn nàng
lóe lên một tia thưởng thức. Nàng hầu hạ y thay quần áo. Y gỡ chiếc trâm cài
tóc của nàng, khen ngợi, “Mái tóc đẹp quá!” Chuyện xảy ra như một giấc chiêm
bao. Nàng theo người đàn ông này về cung Vị Ương. Nàng vẫn biết, tục danh của
hoàng đế triều Đại Hán hiện giờ là Lưu Triệt, chỉ là từ đó về sau, cái tên này
không chỉ khiến nàng tôn sùng mà còn mang một ý nghĩa sâu sắc hơn rất nhiều.
Rồi cũng đến lúc nàng nhìn thấy người đó. Cung nữ đến trước
xe ngự bẩm báo, “Hoàng hậu nương nương chờ bệ hạ trở về đã lâu rồi.”
Trong xe ngự yên lặng một lát rồi truyền ra giọng của bệ hạ,
“Vậy à?”
Nàng đứng cuối xe ngự, nghe tiếng nói ở gần trong tấc gang
mà lại xa xăm như tận chốn chân trời.
“A Kiều tỷ”, bệ hạ xuống xe, mỉm cười hỏi, “Bên ngoài gió lớn
thế mà sao nàng còn ở đây?”
Cô gái kia cười duyên dáng quay lại, khẽ nghiêng đầu nói:
“Chàng không ở trong cung, thiếp nhớ chàng nhiều lắm, cứ tính toán từng canh giờ
xem lúc nào chàng trở về để chờ ở đây.”
Đó là người con gái tôn quý nhất mà nàng đã gặp trong cuộ