
tư thế
rất khó, bắn ra mấy mũi đều trúng hồng tâm. Đã từng trải qua huấn luyện xạ
kích[1'> cực kỳ nghiêm khắc của cảnh sát đặc nhiệm hiện đại, Liễu Duệ dù lạ lẫm
với cung tên nhưng chỉ qua mấy ngày tập luyện là đã có thể sử dụng thành thạo.
Liễu Duệ ghìm ngựa, chậm rãi cưỡi trở về, xuống ngựa thu cung rồi quỳ gối, “Thảo
dân kém cỏi.”
[1'> Xạ kích: Môn tập bắn.
“Tốt, tốt!”, Lưu Triệt nói liên tiếp hai chữ, tự mình nâng hắn
dậy. Y vốn không phải là một người dễ gần nhưng là một vị hoàng đế hùng tài đại
lược đột nhiên thấy được ý nghĩa sâu xa của việc xuất hiện yên ngựa trong chiến
tranh Hán Hung, trong lòng cực kỳ vui vẻ nên mới có thái độ như vậy. Y nhìn kỹ
lại Liễu Duệ thì thấy hắn có cốt cách vững vàng, thần thái hiên ngang, là nhân
tài hiếm có.
“Hoàng thượng!” Vệ Thanh tiến lên lên trước nói, “Yên ngựa
này rất thần kỳ. Vệ Thanh cũng muốn thử một lần.”
Lưu Triệt cười nói, “Trọng Khanh[2'> ngứa tay khó nhịn sao?”
Y gật đầu đồng ý rồi quay sang hỏi, “Công lao Liễu tiên sinh hiến yên ngựa rất
lớn, có muốn ban thưởng gì không?”
[2'> Trọng Khanh: Tên tự của Vệ Thanh.
Trên trường luyện ngựa, Vệ Thanh oai hùng xuất chúng, phóng
ngựa như bay, mấy mũi tên phá không bay ra, lực bắn rõ ràng mạnh hơn Liễu Duệ bắn
lúc trước mấy phần.
“Hoàng thượng!” Vệ Thanh xuống ngựa nói, “Yên ngựa này quả
nhiên dễ dùng, nếu phổ biến rộng rãi trong chiến tranh thì có thể nâng cao sức
chiến đấu của kỵ binh Đại Hán gấp đôi trở lên.”
“Biết rồi”, Lưu Triệt mỉm cười nói, “Lý Cảm, truyền lệnh xuống
ty Quân nhu toàn lực chế tạo yên ngựa, trong vòng năm nay phải đủ cho tất cả
chiến mã hiện có.” Lý Cảm khom người nhận lệnh.
“Hoàng thượng!” Liễu Duệ quỳ xuống, cúi đầu bẩm báo, “Thảo
dân mặc dù xuất thân thấp hèn nhưng có lòng đền nợ nước, cũng có chút khả năng
về việc luyện binh bày trận, xin Hoàng thượng cho phép thảo dân ra nhập quân đội,
góp sức cho đất nước.” Câu chữ dõng dạc hùng hồn, cách nói có khí phách khiến
Lưu Triệt không khỏi động lòng. Lại thêm Tang Hoằng Dương bước lên nói nhỏ,
“Người này đúng là am hiểu luyện binh bày trận.” Lưu Triệt cũng không để ý lắm,
nói: “Liễu tiên sinh một lòng vì nước, trẫm rất hài lòng, ban cho Liễu Duệ chức
giáo úy dụ khuyết trong Cấm vệ quân có được không?”
Cấm vệ quân đóng ở kinh thành, giáo úy cũng không phải là chức
quan quá nhỏ, ban thưởng như vậy cũng coi là hậu hĩnh rồi, nhưng Liễu Duệ lại lắc
đầu đáp, “Mặc dù làm giáo úy Cấm vệ quân cũng tốt nhưng thảo dân vẫn hy vọng được
đến cấm quân ở vùng biên cương lạnh giá, thế mới có thể góp sức cho đất nước được
tốt hơn.”
“Tốt!” Lưu Triệt không giận mà lại cười, “Đúng là trẫm đã
xem nhẹ tiên sinh.” Y nghiêm mặt, nói: “Phong Liễu Duệ làm giáo úy Ngũ Nguyên,
dưới quyền chỉ huy của Lý Quảng ở Hữu Bắc Bình. Trong vòng một tháng sẽ lên đường.”
“Dạ!”, thị thần ở bên cạnh khom người lĩnh mệnh.
“Đa tạ hoàng thượng”, Liễu Duệ bái tạ hoàng ân.
Lầu Thanh Hoan.
“Sư huynh, trong vòng một tháng đã lên đường rồi sao?”, Hàn
Nhạn Thanh trầm ngâm hỏi.
“Đúng vậy!” Liễu Duệ gật đầu, “Ta phải tạm biệt sư muội đi
Ngũ Nguyên một thời gian.”
“Cũng tốt.” Rượu Bích Nhưỡng Xuân mới ủ xong tản ra mùi
hương đậm đà, Tiêu Phương uống cạn một chén rượu, “Ta cũng phải cùng Quách Giải,
Lộng Triều trở về sư môn một chuyến, nhân tiện cùng lên đường với Liễu công tử.”
“Sư phụ cũng phải đi sao?”, Hàn Nhạn Thanh ngạc nhiên.
“Nhạn Nhi, trong thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn.”
Tiêu Phương nhẹ nhàng, “Mấy hôm trước, Quách Giải tới báo cho ta biết sư môn có
việc, bảo ta trở về gấp. Nếu không phải cô ấy sắp sinh con thì e là vi sư đã ở
trên đường trở về Đường Cổ Lạp Sơn từ lâu rồi.”
“Vậy không được.” Hàn Nhạn Thanh đảo mắt, “Tôi đi cùng với
sư phụ. Tôi cũng là người của sư môn, không phải sao?”
Tang Hoằng Dương cau mày, “Muội ném cục diện rối rắm ở kinh
thành lại cho ta, còn mình thì vỗ mông bỏ đi sao?”
Hàn Nhạn Thanh nháy nháy mắt, cười ngọt ngào, “Muội biết
huynh sẽ chèo chống được.”
“Muội điên rồi.” Tang Hoằng Dương hung hăng uống một chén,
“Mạch Nhi và Sơ Nhi thì làm sao bây giờ?”
“Tất nhiên là đi cùng với muội.”
“Bọn chúng còn nhỏ như thế sao chịu nổi bôn ba?”
“Cứ yên tâm.” Hàn Nhạn Thanh nheo mắt lại: “Có tiền là có thể
xui ma khiến quỷ, cứ đi từ từ rồi sẽ đến nơi.”
“Như vậy”, Tang Hoằng Dương bất đắc dĩ thấp giọng hỏi, “Y
thì sao?”
Hàn Nhạn Thanh trầm ngâm một hồi lâu mới nói, “Cho dù thế
nào thì huynh cũng phải thừa nhận rằng bây giờ còn chưa phải lúc. Hơn nữa, nếu
thật sự muốn tạo ra một khoảng trời riêng thì há chỉ giới hạn trong thành Trường
An nho nhỏ?”
Một cô gái xuống lầu đúng vào lúc người thanh niên áo tím
đang dắt người hầu đi tới.
“Hoàng thượng, thế nào rồi?”, Lý Cảm nhỏ giọng hỏi.
“Không có gì”, Lưu Triệt quay đầu lại, “Hình như là đang gặp
người quen.”
“Phu nhân!”, Lưu Triệt lên tiếng gọi.
Cô gái đang tha thướt đi ra ngoài kinh ngạc quay đầu lại,
“Công tử, có chuyện gì thế?” Mặt mũi cô ta trông rất xa lạ.
“Không có gì, ta nhận lầm người.”
Cô gái cũng không chú ý, “Không sao cả.”
“Tỷ tỷ!