
m thời bỏ qua, quay sang nhìn chằm chằm vào hai đứa bé, gãi cằm, “Dù thế
nào thì cũng phải nuôi nấng hai đứa bé này cho tốt mới được.”
Tháng Tám, mùa thu năm Nguyên Quang thứ sáu.
Thị trung Tang Hoằng Dương tiến cử đệ tử Mặc môn là Liễu Duệ,
dâng lên yên ngựa và bàn đạp. Hoàng thượng cực kỳ vui mừng, phong Liễu Duệ làm
giáo úy dự khuyết Kỳ Môn quân. Liễu Duệ vì muốn báo đáp quốc gia nên không nhận
khiến Hoàng thượng càng thêm khen ngợi, phong Liễu Duệ làm Ngũ Nguyên giáo úy,
thống lĩnh Khâu Trạch kỵ. Đây cũng là khởi nguồn của kỵ binh Khâu Trạch sau này
khiến người Hung Nô vừa nghe danh đã sợ mất mật. Nghĩa huynh Liễu Duệ của Hiếu
Vũ Trần hoàng hậu, người một tay rèn luyện nên đội quân tinh nhuệ đệ nhất Đại
Hán cũng xuất phát từ đây để bước những bước đầu tiên dẫn đến việc phong hầu
bái tướng ngày sau.
“Bệ hạ!” Tang Hoằng Dương đi bên cạnh Lưu Triệt trong hành
lang của cung Vị Ương, “Hiện giờ Hung Nô đang như hổ đói nhòm ngó Đại Hán ta mà
Đại Hán ta cũng thường dụng binh với chúng. Thần biết bệ hạ vẫn lo lắng việc
này, vừa may thần có một người chế tạo được một loại yên ngựa và bàn đạp, chỉ
hiến tặng riêng cho bệ hạ.”
“Vậy à? Yên ngựa này có gì tốt?”, Lưu Triệt hờ hững hỏi.
Tang Hoằng Dương là con của thương nhân Lạc Dương, vốn có kỹ
năng “đoán ý”, mười ba tuổi đã nhận chức thị trung nhưng sau đó cũng không được
vinh hiển, mãi đến khi Mạc Ung Niên xuyên không thì mới dần dần được Lưu Triệt
yêu thích. Mạc Ung Niên từ khi làm thị trung tới nay phần lớn đều nắm bắt rất
chính xác xu thế tâm trạng của Lưu Triệt, vì thế Lưu Triệt bình thường vẫn
thích dẫn hắn theo bên mình.
“Có gì tốt”, Tang Hoằng Dương ra vẻ bí ẩn, “Bằng hữu Liễu Duệ
của thần đang đứng hầu bên ngoài cửa cung, bệ hạ truyền lệnh cho hắn đến trường
bắn thử một lần sẽ biết.”
Lưu Triệt bất giác bước chậm lại, nhìn vẻ mặt tự tin của
Tang Hoằng Dương cũng có chút bất ngờ. “Dương Đắc Ý”, y đột nhiên quay sang bảo.
Dương Đắc Ý hiểu ý, liền khom người lui ra.
“Tang Hoằng Dương, chuyện chiến sự thì triều đình tự có quan
lại chuyên trách chủ trì, tại sao người này lại đem phẩm vật đến tay khanh?”
“Bởi vì người này là huynh trưởng nghĩa muội của thần”, Tang
Hoằng Dương đã chuẩn bị từ trước nên đối đáp trôi chảy.
“À, chính là cô gái lần trước ở lầu Văn Nhạc?” Lưu Triệt suy
nghĩ một chút, nửa cười nửa không, “Nàng có huynh trưởng sao?”
“Cũng là nghĩa huynh.” Tang Hoằng Dương trả lời bình thản.
Lưu Triệt liếc hắn một cái, “Nghe nói lầu Thanh Hoan của
khanh được người Trường An rất hoan nghênh, điều này có thật không?” Y hỏi
nhưng không đợi Tang Hoằng Dương trả lời mà chuyển hướng đi về trường bắn, lúc
này Vệ Thanh cũng đồng thời xuất hiện.
“Thảo dân Liễu Duệ tham kiến Hoàng thượng”, Liễu Duệ đi theo
quan Trung thư tuyên chỉ đến gần, quỳ xuống hành lễ.
“Miễn lễ!”, giọng nói đều đều của Lưu Triệt từ phía trên
truyền xuống. Liễu Duệ đứng dậy, kín đáo đánh giá vị đế vương trẻ tuổi mặc gấm
đen, mặt mày sáng láng, oai vệ khác thường. Quả nhiên có phần giống với Trần Mạch
đang quấn trong tã lót.
Tang Hoằng Dương đứng ở bên Lưu Triệt, cười khẽ với Liễu Duệ.
Liễu Duệ nhìn theo ánh mắt của hắn thì thấy một thanh niên mặc y phục màu xanh,
thần thái rạng rỡ, vẻ mặt bình thản đứng hầu sau Lưu Triệt liền biết đó là Vệ
Thanh.
Vệ Thanh nhờ có lần xuất quân ở Thượng Cốc tiến thẳng tới
triều đình Hung Nô, lập nhiều công lớn nên lúc này đã được phong làm quan nội hầu.
Cho dù là vì quan hệ với tỷ tỷ Vệ Tử Phu hay vì thực lực của bản thân thì vẫn
được Lưu Triệt cực kỳ coi trọng, nhưng hắn đã là nhân vật làm mưa làm gió trong
triều Hán. Nếu không phải vì Hàn Nhạn Thanh, Liễu Duệ rất sẵn lòng kết giao với
viên tướng được lưu danh trong sử sách Tây Hán này. Đáng tiếc hiện giờ… Liễu Duệ
thầm thở dài, cho dù là vì Hàn Nhạn Thanh hay là vì bản thân mình thì hắn đều
phải coi Vệ Thanh là địch. Hắn chỉ sợ địch ý của Hàn Nhạn Thanh lúc này đối với
Vệ gia cũng không cao, một khi Vệ gia biết sự tồn tại của Hàn Nhạn Thanh thì mới
là lúc một mất một còn. Đây là số mệnh của hai nhà Trần, Vệ. Đã đến tình thế
như bây giờ thì chỉ sợ rằng người tạo ra nó là Lưu Triệt cũng không thể nào
thay đổi được cục diện.
“Liễu tiên sinh, xin mời!”, Lưu Triệt nói vẻ bình thản, trên
mặt cũng không biểu hiện gì.
Y nói xong liền có người của Ngự mã giám dẫn ra một con ngự
mã toàn thân đỏ rực, tiếng hí vang rền, bốn vó khỏe khoắn, thần thái kiêu ngạo.
Liễu Duệ bất giác thầm khen. Trong huấn luyện cảnh sát đặc nhiệm hiện đại bao gồm
cả việc thuần phục ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa của Liễu Duệ rất tốt nên thấy tuấn
mã như vậy cũng không sợ. Hắn cẩn thận xem xét yên ngựa, bàn đạp, vuốt vuốt bờm
ngựa khiến con ngựa hồng ngẩng đầu hí vang, rõ ràng có vẻ không quen.
Liễu Duệ phi thân lên ngựa, ghìm dây cương cưỡi vài vòng rồi
buông hai tay. Những người bên ngoài nhìn ra chỗ tốt của yên ngựa, nhất là Lưu
Triệt cùng Vệ Thanh, cặp mắt hai người đều sáng lên, thậm chí Vệ Thanh còn lộ vẻ
nóng lòng muốn thử. Liễu Duệ rút tên bên hông lắp vào cung rồi dùng mấy