
tàn khốc, từ cổ chí kim chưa từng
có ai làm, thế nhưng A Kiều chỉ òa khóc nức nở, nước mắt chan hòa rơi xuống tay
y từng giọt từng giọt nóng hổi, làm lòng y tan nát. Đã nói tới mức như vậy, có
phải ngay cả bản thân y thừa nhận sẽ có một điểm cuối của cuộc đời?
“Đừng khóc nữa.” Lưu Triệt bất đắc đĩ than thở “bây giờ thì
trẫm sao nỡ động tới Kiều Kiều. Hơn nữa Thái tử sáng suốt, Kiều Kiều lại không
hề có dã tâm, chẳng cần nói tới chuyện này nữa.”
“Những người còn lại trong cung Vị Ương”, ánh mắt y lóe lên
tia lạnh lẽo. “dù có hợp sức lại với nhau cũng không phải là đối thủ của Kiều
Kiều, trẫm cũng không cần động đến bọn họ.”
Tháng Hai, thánh giá lên đường trở về Trường An, nào ngờ
đang đi bệnh tình trở nên trầm trọng hơn nên đành phải dừng lại ở cung Ngũ Tộ.
Trần hoàng hậu truyền ý chỉ, lệnh cho các hoàng tử hoàng nữ ở khắp nơi tập
trung về cung Ngũ Tộ, cũng niệm tình cha con mà đặc cách cho phép cả Lưu Hoành
đang bị giam lỏng ở Bắc cung được đi theo Thái tử đến.
Lưu Triệt lướt nhìn bốn đứa con trai, sáu đứa con gái trước
mặt, thầm cười lạnh. A Kiều luôn tin tưởng rằng trong lòng mọi người ít nhiều đều
có tính chân thiện mỹ, nhưng theo như y thấy thì mấy đứa con gái cùng có bộ dạng
bi thương nhưng chỉ có một mình Duyệt Trữ là chân thành.
“Mạch Nhi”, rất hiếm khi y gọi con mình thân thiết như thế,
“Con phải nhớ kỹ rằng ngày sau thừa kế giang sơn Đại Hán của trẫm, dù phải trên
hiếu kính với mẫu thân, dưới bao bọc đệ, muội, nhưng chuyện cần làm vẫn phải
làm, không được quá e dè.” Tề vương Lưu Cứ đang quỳ ở phía sau Lưu Mạch nghe thấy
vậy ứa lệ, rét lạnh trong lòng vì biết rằng đây là lời cảnh cáo cuối cùng của
phụ hoàng với hắn. Nhưng có một số chuyện dù biết cũng chẳng đặng đừng.
“Phụ hoàng”, Lưu Sơ nắm tay y, nước mắt giàn giụa.
“Được rồi, Sơ Nhi.” Trong suốt cuộc đời này y vẫn luôn kiên
quyết không chịu gọi con gái bằng tên mụ như A Kiều thường gọi, “Con đã có mẫu
hậu và ca ca chiếu cố rồi, phụ hoàng không còn gì phải lo lắng nữa.” Y nhìn qua
tất cả các con trai, con gái một vòng, nhìn đến cả Di An mà y rất ít khi gặp, rồi
phất tay, “Các con ra ngoài hết đi.”
Mấy đứa con đều biết, Hoàng đế muốn ở lại với Hoàng hậu một
chút nên lặng lẽ thối lui. Y ho khan vài tiếng, quay đầu định gọi A Kiều nhưng
đột nhiên ngưng bặt. A Kiều vẫn đứng bên cạnh, hơi cúi đầu, vẻ ưu tư. Y nhớ lại
người con gái năm xưa đã gặp.
“Kiều Kiều.” Y gọi rất chậm.
Trần A Kiều giật mình bước tới bên cạnh, nắm lấy tay y. Cánh
tay y gầy đét, bàn tay từng rất có lực nhưng giờ ngay cả việc nắm lấy tay nàng
cũng khó khăn. Chỉ là dù sao hai người cũng đã làm được như câu “vợ chồng nắm
tay nhau đến bạc đầu”. Nàng đã từng cho rằng không thể đạt được như câu nói
này, y lại dùng hơn ba mươi năm để thực hiện nó. Nàng nghĩ, nàng không có tư
cách để hoài nghi nhưng vẫn muốn hỏi một câu rằng, y có từng hối hận về chuyện
năm xưa? Khi y nhướng mày, nhìn nàng sâu thẳm, “Trẫm không hối hận” thì nàng mới
phát hiện mình vừa vô tình, buột miệng hỏi thành lời.
“Trẫm biết rằng quyết định năm đó của trẫm khiến nàng đau đớn,
oán hận suốt đời, nhưng trẫm không hề hối hận. Bởi vì nếu không phải như thế
thì sao trẫm có được nàng như ngày hôm nay. Cho nên, ngay cả khi thời gian có
quay trở lại, ngay cả có mỏi mòn đau đớn vì phải làm tổn thương nàng thì trẫm sẽ
vẫn một lần nữa lựa chọn cách làm như vậy.” Y khẽ nhíu mày. Y vốn không quen
nói chuyện rõ ràng, nhưng đã đến lúc này thì còn điều gì là không thể nói?
Lưu Triệt khẽ thở một hơi thật dài, nhìn Trần A Kiều: “Trẫm
thích A Kiều của năm xưa và lấy làm tiếc vì đã phụ lòng tin cậy của nàng. Nhưng
người trẫm yêu là Kiều Kiều của bây giờ.”
A Kiều sững sờ, ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt y. Chúng rất
sáng, toát lên vẻ thấu hiểu. Nàng chợt hiểu, cắn chặt môi không thể nào tin nổi,
nước mắt nhạt nhòa không còn trông rõ ánh mắt của y, chỉ còn nghe tiếng rủ rỉ
bên tai, “Sau khi trẫm mất”, y hơi ngừng lại rồi nói tiếp, “Mậu Lăng được xây dựng
đã nhiều năm, chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn thành nhưng quy chế của tổ tiên tuy cho
Hoàng đế và Hoàng hậu cùng lăng nhưng không cùng tẩm, càng không cho cùng bậc.
Trẫm lại không muốn tách rời Kiều Kiều nên đành phải tòng quyền[8'> thôi. Trẫm
đã viết trong di chiếu về chuyện này, Kiều Kiều xem là sẽ hiểu.”
[8'> Tòng quyền: ứng phó linh hoạt tùy theo hoàn cảnh, không
cố chấp, không câu nệ.
Trên đời này không có điều gì là hoàn toàn bí mật. Hơn nữa
người mà y gần gũi ngày đêm là một người thông minh biết nhường nào. Y cứ cho
là mình giữ được bí mật nhưng lại không hay rằng người bên cạnh đã biết rõ, chỉ
là không nói ra mà thôi. Hai người dù yêu nhau đến đâu cũng vẫn là hai người,
vĩnh viễn không thể hợp thành một. Cả hai cùng tự cho là mình hiểu rõ lẫn nhau,
thật ra trong nội tâm sâu thẳm vẫn có một khoảng không thể nhìn tới, hoặc là
nhìn thấy nhưng chẳng thể làm được gì. Dù có gần gũi đến đâu thì tâm hồn cũng
không chạm tới được.
Nàng chẳng còn để ý đến việc nàng yêu y thì y có yêu mình
hay không nữa, mà chỉ thấy tình yêu dần