
húa trưởng Duyệt Trữ lo mẫu thân cô đơn nên không chỉ thường xuyên tự
mình tới Trường Nhạc thăm hỏi mà còn bảo con cái tới cùng vui vầy. Nhưng mấy đứa
cháu trai phải học tập vất vả, Công chúa Dương Hà lại vừa xuất giá, cuối cùng
chỉ có một mình Thuận Hoa là hay tới chơi với A Kiều.
Năm Hiển Thủy đầu tiên, Thuận Hoa đã được mười một tuổi mụ,
bắt đầu biết mộng mơ. Dù vẫn nhớ cha mẹ nhưng cô lại thích ở trong Trường Nhạc
vắng lặng với ngoại tổ mẫu luôn điềm tĩnh. Rất nhiều năm sau, cô vẫn nhớ tới
ngoại tổ mẫu trong những năm Hiển Thủy có mái tóc đen dài đã pha sương nhưng
không thể che lấp được vẻ mỹ lệ. Người thường đốt một lò hương rồi ngồi viết chữ
hoặc đánh đàn, lúc thời tiết tốt thì bế Tuyết Ô ngồi sưởi nắng mặt trời. Tuyết
Ô được người vuốt ve bộ lông cổ dày, nằm duỗi dài biếng nhác. Thỉnh thoảng, ngoại
tổ mẫu lại khe khẽ hát mấy khúc ca rất êm đềm mà cô chưa bao giờ nghe thấy. Có
một lần, người từng hát rõ cho cô nghe một bài rất thanh thoát mà nhiều năm sau
cô có quên đi giai điệu nhưng vẫn còn nhớ rõ ca từ.
“Lúc còn thơ bé rất nghịch ngợm, bà ngoại thường hát để dỗ
dành. Mùa hè sau giờ Ngọ, bà ngoại lại hát ru, lời ca như vậy: Trời tối đen muốn
mưa rơi, khắp nơi một màu đen.
Ta yêu một người đến quên bản thân, coi người đó là cả thế
giới. Nhưng khi ta lẫn lộn với cuộc đời đầy dối trá và lừa lọc, mới tự hỏi phải
chăng thế giới khi ta trưởng thành luôn không trọn vẹn. Mỗi ngày ta đều phải đối
diện với muôn vạn nẻo đường, ta hoài niệm quá khứ đơn thuần chính là một niềm hạnh
phúc nhỏ. Yêu luôn làm cho người ta khóc, làm cho người ta cảm thấy không vừa
lòng, bầu trời rất lớn nhưng mịt mờ, ta cô độc một mình. Khi trời tối, ta lại
nghĩ tới bài hát, đột nhiên mong đợi cơn mưa bình yên. Hóa ra bà ngoại đã sớm
hát cho ta nghe chân ỉý, dù mưa có rơi xuống cũng phải dũng cảm bước tới…”
Lúc đó, cô cho là ngoại tổ mẫu cố ý hát để mình nghe. Rất
nhiều năm sau hồi tưởng lại, mới chợt giật mình nhận ra, biết đâu đó chính là
ngoại tổ mẫu cảm thương cho cuộc đời mình, bởi vì khi còn bé ngoại tổ mẫu lớn
lên ở cung Trường Nhạc. Khi đó chủ nhân của cung Trường Nhạc là Đậu thái hậu,
ngoại tổ mẫu của ngoại tổ mẫu.
Người trong cung Trường Nhạc dần lén nghĩ, chẳng lẽ Thuận
Hoa quận chúa sẽ trở thành một Hiếu Vũ Trần hoàng hậu khác? Cả hai cùng lớn lên
ở cung Trường Nhạc, đều có một hoàng đế là ông ngoại, một hoàng đế là cữu cữu.
Thuận Hoa quận chúa cũng có giao tình tốt với hai vị hoàng tử, có thể nói là
thanh mai trúc mã. Thanh mai trúc mã là một từ ngữ mỹ lệ trong đoạn thơ “Thiếp
phát sơ phúc ngạch, môn tiền chiết họa kịch. Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng
thanh mai.”[9'>
[9'> Câu thơ “Thiếp tóc xòa trên trán, trước cửa hái hoa
chơi, Chàng cưỡi ngựa trúc đến, vòng quanh ghẹo đẹp đôi” trong bài Trường can
hành của Lý Bạch.
Chẳng lẽ chỉ có Vũ hoàng đế và Trần thái hậu mới thật sự là
thanh mai trúc mã? Có một vị hoàng đế nào đó sẽ làm phu quân của Thuận Hoa? Người
đó có yêu nàng cả đời, đến chết vẫn không thôi? Trần A Kiều nghe được lời bàn
tán, liền nhíu mày trách mắng: “Nói lung tung gì đó?” Nàng xưa nay vốn ôn hòa,
hiếm khi nghiêm mặt nên cung nhân lập tức đều câm như hến. Thuận Hoa thế này đã
rất tốt rồi không cần làm một hoàng hậu như vậy để dệt hoa trên gấm nữa. Hoa
khoe sắc trên gấm tuy đẹp nhưng Vị Ương lại không phải là một chỗ thích hợp cho
hoa khoe sắc, không vào chốn này ngược lại còn là hạnh phúc. Huống chi, huyết
thống của nàng và Lưu Triệt đã rất gần nhau, nàng không muốn lại thêm một lần
như vậy.
Thuận Hoa không để ý lắm, chỉ thỉnh thoảng thấy Ánh Chu và
Phiếu Tử phía sau ngoại tổ mẫu tỏ vẻ thương cảm. Bọn họ đều nói “Thái hậu nhất
định là nhớ tói Vũ hoàng đế rồi.”
“Vũ hoàng đế?”, Thuận Hoa thầm nghĩ. Nghe nói, danh hiệu Thuận
Hoa của cô chính là được ngoại tổ phụ[10'> đích thân ban cho. Lúc cô biết chuyện
thì Vũ hoàng đế đã bắt đầu già rồi. Nghe nói ngoại tổ mẫu lớn hơn Vũ hoàng đế
hai tuổi nhưng sao đến giờ ngoại tổ mẫu vẫn còn xinh đẹp đến thế? Khó trách mà
Vũ hoàng đế yêu người nhiều năm như vậy. Tình yêu là gì chứ?
[10'> Ngoại tổ phụ: Ông ngoại.
Thoáng cái đã đến tháng Mười bắt đầu vào mùa đông. Khi những
cơn gió bắc đầu mùa thổi qua thành Trường An thì Thuận Hoa ngoan ngoãn cũng gần
mười hai tuổi, thỉnh thoảng lại bồn chồn đi tới đi lui trong nhà và cung Trường
Nhạc tịch mịch, len lén mang theo thị nữ ra phố, tự nghĩ là đã giấu được nhưng
lại không biết các bậc trưởng bối ngầm đồng ý. Bọn họ cũng từng có một thời
niên thiếu háo hức như vậy.
Thành Trường An vẫn phồn hoa như cũ, cảnh ồn ào tấp nập
không hề bị vụ phản loạn năm trước ảnh hưởng, tiếng người huyên náo cho Thuận
Hoa những cảm giác mới mẻ, không nhịn được thò đầu ra khỏi xe. Một cậu bé ăn
mày quần áo rách rưới chạy ào ào trên đường, đâm sầm vào một thiếu niên ăn mặc
sang trọng định trộm túi tiền của thiếu niên kia nhưng lại bị bắt quả tang, chịu
một trận đấm đá chửi rủa. Cậu bé ăn mày cũng là một người quật cường, tuy ngã
sóng xoài trên đất nhưng không hề cất tiếng van xin, cặ