
p mắt vẫn ánh lên như
sao sáng. Thuận Hoa nhìn cặp mắt đó, sinh lòng thương xót, nếu chẳng may đánh
chết người thì thật quá mức. Cô đang định lên tiếng ngăn lại thì một thiếu niên
mặc đồ xanh đã tiến tới, mỉm cười nói, “Huynh đài đã dạy dỗ rồi, có thể khoan
dung được thì xin hãy độ lượng hơn chăng.”
Lúc này người xem đã vây quanh bốn phía nên Trần Đình không
thể xuống thang trước mặt đám đông liền cao giọng: “Ngươi muốn ta tha thì ta phải
tha sao?” Hắn vừa nói xong đã biến sắc, thiếu niên mặc đồ xanh kia trông rất
văn nhã, đôi tay nhìn cũng không có lực nhưng lại khiến hắn không thể giãy giụa
mảy may. Lúc này hắn mới chú ý, ở thắt lưng của thiếu niên có quấn ngang một
thanh nhuyễn kiếm, tuy lưỡi kiếm còn nằm trong vỏ nhưng vẫn không thể che lấp sự
sắc bén.
“Đấu rượu Tân Phong giá chục ngàn,
Thiếu niên du hiệp đất Trường An
Tương đồng chí khí cùng nâng chén
Buộc ngựa lầu cao liễu thẳng hàng.”
Bài thơ nổi tiếng về du hiệp này tương truyền là do Trần
thái hậu viết ra năm xưa. Thoạt nhìn thì thiếu niên mặc đồ xanh hẳn là một du
hiệp.
Trần Đình đã hơi biến sắc, nhưng vẫn cố làm bộ hùng hổ:
“Ngươi biết ta là ai không?” Hắn nghĩ đến việc này thì lại thêm phần tự tin, ưỡn
ngực nói: “Nói cho ngươi biết, Trần thái hậu trong cung Trường Nhạc hiện nay là
cô nãi nãi của ta đây.”
“Ổ.” Dân chúng bốn phía đồng loạt ồ lên, hóa ra là con cháu
Trần gia.
“Thật à?” Thiếu niên mặc đồ xanh cười vang, nói vẻ hài hước
“Thật là trùng hợp, tính ra thì Trần thái hậu cũng là sư cô của ta đây. Như vậy
chẳng phải vai vế ngươi thấp hơn ta rồi sao? Nào, chào một tiếng thế thúc[11'>
đi.”
[11'> Thế thúc: Cách xưng hô với người bằng hữu nhỏ tuổi hơn
cha của mình.
Sắc mặt Trần Đình trở nên xám xịt. Năm xưa Trần thái hậu lưu
lạc ngoài cung đúng thật đã từng bái làm đệ tử của môn phái du hiệp đệ nhất
thiên hạ. Theo lời đồn, năm xưa bệ hạ từng muốn thanh trừng du hiệp nhưng nể mặt
Trần hoàng hậu nên mới chịu bỏ qua. Bản thân các du hiệp sau đó khi tung hoành
thiên hạ cũng bớt phóng túng nên hết thảy bình an vô sự. Hắn chẳng biết đáng
tin hay không nhưng cũng dần nhụt chí, đành nói mấy câu khách sáo rồi bỏ đi. Cậu
bé ăn mày bò dậy, nói: “Đa tạ cứu giúp.” Cậu cúi đầu thật sâu nhưng bị thiếu
niên ngăn lại, thở dài, “Ta không mong ngươi tạ ơn, nhưng ngươi cũng không ăn
trộm được gì của ta đâu vì trên người ta không có đồng nào.”
Hắn nghe thấy tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc từ phía
sau truyền đến liền quay đầu lại, thấy một thiếu nữ còn nhỏ tuổi đang nhìn
mình. Cô xinh đẹp tuyệt trần, mặc bộ y phục may từ gấm vân sa dù có tiền cũng
khó mua được.
“Được rồi.” Thuận Hoa ném ra một xâu tiền Ngũ Thù lớn “Ta
không cần ngươi trộm, đưa luôn cho ngươi là được.” Nhìn nụ cười hiền hậu của
cô, cậu bé ăn mày bất giác đỏ mặt lùi lại một bước, vòng tay lên bái, nói: “Vốn
ta không muốn lấy tiền của tiểu thư nhưng bất đắc dĩ nhà có việc cần dùng gấp,
xin ghi nhớ ân huệ của tiểu thư.” Cậu nói xong không hề liếc mắt nhìn bọn họ,
xoay người rời đi.
Quách Lãng ra vẻ bất bình, “Ta cứu mạng của hắn mà hắn lại tạ
ơn người khác, như vậy chẳng phải là nhất bên trọng nhất bên khinh ư?”
Thuận Hoa hé miệng cười để lộ chiếc lúm đồng tiền, “Ta vừa
nghe ngươi nói là sư chất[12'> của Trần thái hậu có đúng không?”
[12'> Sư chất ở đây có nghĩa là cháu của sư phụ Trần A Kiều.
Quách Lãng liếc thấy miếng ngọc bội có đóng dấu hoàng gia
đeo bên thắt lưng liền suy đoán được thân phận của cô, bình thản nói, “Tất
nhiên rồi.”
“Như vậy”, Thuận Hoa háo hức hỏi, “ngoại tổ Thái hậu nương
nương đã làm những việc gì lúc ở ngoài cung vậy?”
“Lúc ta ra đời thì Hoàng hậu nương nương đã hồi cung lâu rồi.”
Quách Lãng nói, “Chỉ nghe cha mẹ có kể rằng năm xưa Trần sư cô bị người ta đuổi
giết, được sư thúc tổ cứu mạng nên bái làm môn hạ, dẫn theo hai người con trở lại
Đường Cổ Lạp Sơn ở mấy năm mãi tới đại chiến Hán Hung sau đó mới xuống núi.”
Thuận Hoa nghe vậy liền ra sức đoán chuyện năm xưa. Nếu ngoại
tổ mẫu từng bị truy sát thì hồi đó Vũ hoàng đế có biết hay không? Chắc là người
không biết, nếu không thì làm sao có thể để người vợ kết tóc của mình lưu lạc
nhiều năm bên ngoài như vậy. Nhiều năm sau gặp lại, Vũ hoàng đế chắc hết sức
vui mừng? Cô nhớ bản thân từ khi hiểu chuyện tới nay vẫn luôn chứng kiến tình cảm
ân ái mặn nồng đẹp đẽ của Hoàng đế và Hoàng hậu trong điện Trường Môn. Ngày sau
liệu cô có được như vậy? Thuận Hoa suy nghĩ vẩn vơ, ngẩng đầu lên bỗng vô tình
bắt gặp gương mặt tuấn tú của Quách Lãng thì tự dưng thấy mặt mình nóng bừng.
Đến mùa xuân năm Hiển Thủy thứ hai, Kim Nhật Đan đưa Thuận
Hoa về phủ đón năm mới. Lúc cô đi là ban ngày nên cung Trường Nhạc còn náo nhiệt,
nhưng đến buổi tối tĩnh mịch thì Trần A Kiều mới cảm thấy trống trải. Chiếc giường
trong cung Trường Nhạc rất rộng, rất mềm mại thư thái, nàng xoay nghiêng người
và cảm giác thấy bên cạnh hụt hẫng, người bầu bạn bao năm qua với mình đã không
còn nữa. Nàng thấy cay cay ở sống mũi, vội vàng mở mắt để xua đi nỗi buồn bã rồi
đứng dậy khoác thêm chiếc áo