
dấu gió sương. Chỉ là, tinh thần của y không hề thua kém thời
tuổi trẻ, đôi mắt sắc bén càng trở nên thâm trầm, dáng người ngồi trên điện
Tuyên Thất vẫn thẳng tắp. Một hôm ở điện Trường Môn, trước khi đi ngủ, Lưu Triệt
vuốt ve mái tóc đen nhánh của A Kiều như có điều suy nghĩ, “Chẳng lẽ Kiều Kiều
là người trời hay sao mà mãi không thấy già đi chút nào cả?”
A Kiều cười thảng thốt, “Đâu có?”
Trên đời này nào có ai không già chứ? Mái tóc đen dày của
nàng dù không thấy sợi bạc nhưng cũng dần không còn mềm mượt như thời thiếu nữ.
Thỉnh thoảng nàng soi vào chiếc gương đồng cũng thấy vài nếp nhăn như có như
không ở khóe mắt. Có ai kéo được thời gian, nhưng nếu như người thương yêu cứ
già đi thì mình trường sinh bất lão để làm gì? Thế nên nếu phải già đi thì cứ
già đi thôi.
Năm Thiên Hán thứ tư, Lưu Yêu đầy chín tuổi. Con gái Hoàng
gia dù không cần trị quốc an bang nhưng vẫn phải học hành. Cô bé học Kinh thi,
ngâm nga mấy câu: “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử
hảo cầu”, thấy tình yêu cũng đẹp như mùa xuân tươi thắm.
“Phụ thân.” Cô bé quấn lấy Lưu Mạch làm nũng, “Con nghe cung
nhân nói rằng phụ thân không phải sinh ra ở cung Vị Ương mà khi mấy tuổi rồi mới
được hoàng tổ mẫu mang về hoàng cung. Tại sao vậy chứ?”
Lúc đó Trần hoàng hậu độc chiếm ân sủng của thánh thượng, phục
hồi ngôi vị làm mẫu nghi thiên hạ đã được rất nhiều năm. Người trong cung đã
thôi không bàn tán về những việc xảy ra trước kia, chẳng còn ai nhắc tới chuyện
vì sao Trần hoàng hậu lại rời xa bệ hạ, hay chuyện nàng đã làm những gì lúc ở
ngoài cung. Lưu Yêu lần đầu thấy sắc mặt lạnh lẽo của phụ thân luôn thương yêu
mình. “Trẻ con không được nghe ngóng lung tung”, hắn trách mắng.
Lưu Yêu cảm thấy rất ấm ức, cô bé là cháu gái trưởng của
hoàng gia, được cưng chiều nhất ở cả hai cung Kiến Chương và Vị Ương, ngay cả đệ
đệ ruột đôi khi cũng không được hoàng gia gia và hoàng tổ mẫu yêu thương bằng.
“Yêu Yêu”, mẫu thân kéo cô bé, nói: “Cha con xưa nay kính trọng
hoàng nãi nãi nhất. Quãng thời gian đó”, Thượng Quan Linh chần chừ chốc lát,
nói xa xôi: “Cha con vẫn cảm thấy hoàng gia gia có lỗi với hoàng nãi nãi. Cho
nên, sau này con đừng nhắc tới.”
Lưu Yêu gật đầu cho có lệ, sao lại có thể như vậy chứ? Cô bé
ngầm cảm thấy nghi hoặc, hoàng gia gia yêu thương hoàng tổ mẫu đến mức cô bé
cũng cảm thấy ngưỡng mộ, thì sao lại có lỗi với hoàng tổ mẫu. Mặc dù không dám
nhắc, nhưng nỗi nghi ngờ trong lòng Lưu Yêu lại tựa như một hạt giống đã bén rễ
đâm chồi, nếu không được ai giải tỏa thì có thể lớn dần lên thành đại thụ chọc
trời.
Mùa xuân năm Thái Thủy đầu tiên, mộ các hào kiệt của đất nước
được di dời vào Mậu Lăng. Đến mùa hè, Công chúa Duyệt Trữ sinh hạ một bé gái
trông khá giống với cô năm xưa. Lưu Triệt cực kỳ thương đứa bé, ban cho danh hiệu
là Thuận Hoa ngay từ khi còn nằm trong tã lót, ý nghĩa là cả một đời hòa thuận
vinh hoa.
Tháng Ba năm Thái Thủy thứ hai, đổi đúc tiền vàng, mở Bạch Cừ[6'>,
phát triển thủy lợi.
[6'> Bạch cừ: Công trình thủy lợi nổi tiếng thời cổ đại ở
Quan Trung, Thiểm Tây, Trung Quốc.
Tháng Giêng năm Thái Thủy thứ ba có sứ giả từ nước khác tới.
Lưu Triệt mở đại yến chiêu đãi ở cung Cam Tuyền. Mấy sứ thần đều luôn miệng ca
tụng Trường An là đô thành phồn hoa nhất thế giới thời bấy giờ.
“Thế nhưng”, bọn họ khẽ giọng, “Chúng ta nghe nói hoàng đế Đại
Hán bỏ mặc ba nghìn phi tần ở hậu cung, chỉ sủng ái một mình hoàng hậu, điều
này là thật sao?”
“Đúng vậy.” Người hầu dâng rượu thản nhiên đáp.
“Sao lại như vậy chứ?” Nhũng người này thốt lên “Làm gì có
chuyện quân vương của một quốc gia lớn như thế này lại chỉ thích duy nhất một
người phụ nữ. Ngay đến những quốc gia như của chúng tôi cũng chẳng có vị quốc
vương nào là không nuôi mấy người thiếp đẹp.”
“Có thể là do Hoàng hậu nương nương của chúng tôi rất đẹp, rất
thông minh, rất ôn hòa.” Người hầu vẫn không đổi giọng.
Đám khách ngoại quốc lắc đầu, “Có điều”, bọn họ ngưỡng mộ
nói: “đó thật đúng là câu chuyện tình đẹp. Có ba ngàn mỹ nhân mà chỉ yêu duy nhất
một người. Ha ha!”
Năm Thái Thủy thứ tư, Thái tử phi Thượng Quan Linh sinh được
người con trai thứ hai là Lưu Việt. Đây cũng là đứa con út của nàng.
Chớp mắt đã đến năm Chinh Hòa đầu tiên. Vào năm đó, Hoàng
trưởng tôn Lưu Việt đã tám tuổi. Con cháu hoàng tộc luyện tập cưỡi ngựa bắn
cung từ thuở nhỏ. Tổ phụ lẫn phụ thân của cậu đều rất am hiểu những thứ này. Bản
thân cậu cũng tỏ ra rất có thiên phú, chưa tới nửa năm đã đòi lấy luôn con ngựa
Chu Ly trong chuồng ngựa của phụ thân.
Theo truyền thuyết, Chu Ly là Hãn huyết bảo mã đệ nhất thiên
hạ, phi nhanh như gió, ngày đi ngàn dặm, mồ hôi như máu, bình sinh chỉ nhận một
mình Lưu Mạch làm chủ nhân. Trong điện Bác Vọng, Lưu Mạch nhìn đứa con trai của
mình, lắc đẩu: “Con còn quá nhỏ.” Ở tuổi như cậu mà cưỡi con ngựa mạnh mẽ như
Chu Ly, thật quá nguy hiểm.
“Nhưng”, Lưu Việt không phục nói: “chẳng phải lúc phụ thân
tám tuổi cũng đã làm vậy rồi sao?”
Lưu Mạch nhớ lại hồi mình tám tuổi. Hắn làm thái tử ở đi