
g của hoàng hậu. Xảy ra
chuyện lớn như vậy nhưng ban đầu lại chỉ vì một con ngựa nổi điên mà thôi. Ca
ca nói cho cô biết lý do là lúc ấy Công Tôn Kính Thanh con của Thái phó có tư
tình với Dương Thạch công chúa nên lợi dụng chức vị của phụ thân bố trí kim nhọn
trong yên ngựa của cô. Không ai tin lời biện giải của hắn, dù sao kết luận cuối
cùng vẫn là con ngựa nổi điên. Chuyện đó đã qua được hơn ba năm rồi, nhưng
ngoài Lưu Cứ, Dương Thạch, thì còn có cô vẫn không thể quên nổi. Bởi vì đó là lỗi
của bọn họ nên mới dẫn tới người mình yêu mến bị tổn thương không cách nào vãn
hồi. Nỗi nghi ngờ mơ hồ mà ngay cả bản thân mình cũng không biết là cái gì được
ẩn giấu đã lâu đến hôm nay mới dần bộc lộ rõ ràng. Kim giấu ở dưới yên ngựa có
thật là do sơ suất không phát hiện ra không? Chắc chắn là người lắp yên ngựa đã
cố ý để chuyện phát sinh rồi bản thân mình làm ngư ông đắc lợi ngồi xem hai nhà
Trần, Vệ tranh đấu. Trong mắt cô thoáng hiện lên một tia sắc bén. Rất ít người
có thể dùng cỏ khiến cho con ngựa trong nháy mắt phát điên lên, nhưng nếu dùng
được thì đó quả thật là một nước cờ cao minh. Chỉ là, cô tuyệt đối không tha thứ
cho kẻ dám lợi dụng mình để làm tổn thương mẫu thân.
“Lý Chỉ phải không?” Lưu Sơ nhớ tới người đàn bà có dung
nhan xinh đẹp đang dần bị quên lãng trong cung Vị Ương, dường như bà ta cũng đã
từng cố gắng làm tổn thương ca ca cô.
“Vậy thì tính cả nợ mới, nợ cũ cùng một lượt đi.” Cô chầm chậm
nghĩ.
Trong cung Vị Ương cách đó ngàn dặm, Tiệp dư Lý Chỉ đang vịn
tay thị nữ thiếp thân Văn Tâm thong thả đi dạo trong ngự hoa viên, thấy một
bóng dáng thướt tha ở trên sân đình phía xa, liền cười khẽ, gọi, “Hình muội muội
thật là có hứng đấy.”
Hình Nhược quay đầu lại nhìn rồi đứng dậy đón chào, uể oải
cười nói, “Mấy ngày nay thấy người mệt mỏi quá nên ra ngoài hóng gió thôi.”
“Ồ, đúng là trông tiều tụy hơn mấy ngày trước.” Lý Chỉ ra vẻ
quan tâm, “Đừng lo lắng, mẫu thân của ta mới gửi cho ít son phấn, để ta đưa một
ít tới điện Thừa Hoa, bảo đảm muội muội sẽ xinh đẹp hơn trước.”
“Đa tạ ý tốt của tỷ tỷ.” Hình Nhược thở dài bi thương,
“Nhưng bệ hạ không có ở kinh thành, muội trang điểm cho ai nhìn chứ?” Cho dù ở
trong thành Trường An thì y cũng chẳng mấy khi để mắt tới các nàng.
Lý Chỉ đồng bệnh nên thông cảm, lòng cũng buồn thảm nhưng cố
gượng cười nói: “Muội muội suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“Mẫu phi.” Phía sau có tiếng gọi. Một cậu bé chín tuổi mặc
trang phục hoàng tử, vạt áo dính mấy vệt bùn, đang lò dò đi từng bước một lên
đình, sắc mặt trắng bệch.
“Hoàng Nhi, có chuyện gì vậy?” Hình Nhược sốt ruột, vội vàng
chạy ra đón, nổi giận quát nội thị Khúc Ly đi phía sau Lưu Hoành, “Các ngươi
chăm sóc Tam hoàng tử thế nào vậy hả?”
“Đừng trách hắn.” Lưu Hoành nói: “Là con muốn tới trường bắn
để cưỡi ngựa bắn cung nên mới bị ngã.”
Cậu liếc thấy Lý Chỉ, nhịn đau hành lễ: “Tham kiến Tiệp dư
nương nương.”
“Đừng”, Lý Chỉ vội vàng cười nói, “Tam hoàng tử đã bị thương
nên không cần đâu.” Nàng nhìn qua rồi nói: “Cũng may là không đáng ngại.”
Hình Nhược đau lòng, dạy dỗ, “Con là hoàng tử, biết cưỡi ngựa
là được rồi, cần gì phải quá đam mê để ra nông nỗi này?”
“Dạ.” Lưu Hoành rất nghe lời nghĩa mẫu, thuận theo lời nàng
đáp, “Sau này con sẽ không cưỡi nữa đâu.”
“Thật ra thì”, cậu khẽ than, “Có lẽ am hiểu nhất cái gì thì
sẽ không đề phòng cái đó. Thường ngày con cưỡi ngựa giỏi nhất, ngay cả Thái tử
điện hạ cũng không bằng, vừa rồi là chủ quan nên mới bị ngựa hất ngã.” Lý Chỉ
nghe vậy thì ngớ ra, đứng lặng thinh như đang suy nghĩ điều gì.
“Không phải nói nữa. Trở về điện Thừa Hoa để mẫu phi bôi thuốc
cho.” Hình Nhược nói xong, quay sang chào, “Lý tỷ tỷ, muội đi trước đây.”
“Cẩn thận một chút.” Lý Chỉ gật đầu, đợi hai mẹ con họ đi xa
rồi mới quay sang bảo Văn Tâm; “Tối nay ngươi gọi Xạ Nguyệt tới đây, ta có tin
tức bảo cô ta truyền về.”
Những năm này Trần A Kiều độc chiếm ân sủng của Thánh thượng,
Thái tử lại vừa có tài vừa có đức. Nàng muốn phá vỡ cục diện bế tắc nhưng nếu
không thể đối phó với thái tử Lưu Mạch, thì cần nhằm vào Trần nương nương. Cho
dù là hoàng tử nhưng nếu không có thân nương ở trong hậu cung bảo vệ thì sẽ gặp
tình cảnh không ổn. Năm xưa khi Vệ hoàng hậu còn tại vị, Lưu Cứ và Lưu Mạch
cùng có danh phận hoàng tử, còn hơi có năng lực tranh giành. Vệ hoàng hậu vừa mất
thì Vệ gia cũng mất đi chỗ dựa và Lưu Cứ liền bị đẩy ra khỏi triều đình. Mặc dù
Lưu Mạch sẽ không tái diễn chuyện xưa của Lưu Cứ nhưng nếu Trần A Kiều không có
ở đây thì vị trí thái tử của hắn sẽ không còn ổn định. Người ta thường không đề
phòng thứ mình am hiểu nhất.
Lý Chỉ mím môi cười một tiếng, thầm hỏi, Trần nương nương am
hiểu nhất là cái gì chứ? Những gì Trần A Kiều học được xuất phát từ Triêu Thiên
môn. Triêu Thiên môn được xưng là Y kiếm song tuyệt. A Kiều học y nhiều hơn học
võ, y thuật có thể được liệt vào trong số mười danh y nổi danh đương thời. Chỉ
tiếc dao sắc không gọt được chuôi, mấy lần bị thương nặng đến mức ngay cả sư phụ
của nàng là Tiêu Phương cũng không thể