
hắn đều là người đẹp xuất chúng nhưng điều trước tiên
khi mọi người lần đầu gặp và chú ý tới tuyệt đối không phải là vẻ điển trai bề
ngoài mà là khí thế như đao tạc rìu chém, lẫn vào vẻ hào hùng ngựa xéo Hung Nô
của hắn. Xét từ góc độ này thì Hoắc Quang không giống ca ca của hắn một chút
nào. Nàng nghĩ như vậy, liền hỏi: “Hoắc đại nhân võ nghệ thế nào?”
“Việc này”, Hoắc Quang lưỡng lự một lát rồi mới đáp, “chỉ biết
chút ít.”
Lưu Sơ mím môi, xoay người lại nói: “Ra đây đi.”
Hai thị vệ từ trong góc chạy ra, chắp tay chào, “Tham kiến
Công chúa.” Một trong hai người không nhịn được hỏi, “Làm thế nào Công chúa biết
chúng thần theo sau?”
“Ta không phát hiện được.” Lưu Sơ mỉm cười đáp, “Ta chỉ biết
rằng Dương Đắc Ý tuyệt đối không dám để ta đi một mình ở hành cung này.”
“Ngươi”, cô chỉ viên thị vệ vừa hỏi và bảo: “Đưa đao cho Hoắc
đại nhân”, rồi xoay lại nói với viên thị vệ nãy giờ vẫn im lặng: “Ngươi hãy thử
công phu của Hoắc đại nhân.”
“Nhớ kỹ”, cô lạnh giọng căn dặn đầy thâm ý, “Không được
nương tay nhưng cũng không được làm thương tổn Hoắc đại nhân.”
Hoắc Quang bất đắc dĩ nhận lấy mạch đao rồi so chiêu với
viên thị vệ. Song hắn rõ ràng là kẻ ngoại đạo về võ nghệ, chống đỡ được mấy
chiêu thì ngay cả Lưu Sơ cũng nhìn ra tình cảnh đỡ trái hở phải của hắn. Cô thầm
thở dài, cố nén vẻ thất vọng hiện rõ trên hàng mi. Thậm chí ngay cả về mặt này
hắn cũng không giống như người kia. Nhưng cho dù hắn có giống với người kia,
hào hùng vạn trượng, vũ dũng thiện chiến thì cũng sao chứ? Hắn mãi mãi không phải
là người kia, một người độc nhất vô nhị, một người rực rỡ như ánh mặt trời ban
trưa nhưng lại mất sớm.
Lưu Sơ mất hứng phẩy tay nói: “Thôi, ngươi về đi.”
Hoắc Quang trả mạch đao cho thị vệ, có chút không phục song
trông thấy vẻ đớn đau hiện rõ trên hàng mi người thiếu nữ đang thất thần, chỉ
đành thở dài, chán nản rời đi.
“Cô không thể như thế này được.” Chẳng biết bao lâu sau, cô
lại nghe thấy giọng nói kia, ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì thấy Kim Nhật Đan
đang cười. Nụ cười của Kim Nhật Đan cũng giống như vầng thái dương. Nếu nói, Hoắc
Khứ Bệnh là ánh mặt trời giữa trưa rực rỡ khiến người khác không dám mở mắt ra
nhìn thì nụ cười cởi mở của Kim Nhật Đan lại tựa như vầng thái dương ấm áp
trong buổi sáng mùa đông làm cho người khác không nỡ rời xa.
“Ngươi…” Giọng nói của cô có chút lưỡng lự, “tại sao vẫn còn
ở đây?”
“Ta biết cô muốn hỏi gì.” Kim Nhật Đan mỉm cười nói, “Về
công, cô là công chúa Đại Hán, còn ta chỉ là một triều thần nho nhỏ không thể
quản chuyện của cô. Nhưng về tư, ta là bằng hữu tốt của A Mạch, cô lại là muội
muội bảo bối A Mạch yêu thương nâng niu ở trên tay, ta không thể nhìn cô chìm
sâu vào đau khổ.”
“Cô đi theo ta.” Hắn cầm tay, kéo cô chạy đi. Thi thoảng có
cung nhân bắt gặp, ai nấy đều dõi mắt nhìn nhưng Công chúa Duyệt Trữ là công
chúa được bệ hạ cưng chiều nhất, cô đã không phản ứng thì nào có ai dám nói gì.
Hắn dẫn cô tới chuồng ngựa, chỉ vào con tuấn mã buộc ở trong đó, nói: “Cô hãy
nhìn nó.”
“Kim Nhật Đan, ngươi có ý gì.” Lưu Sơ hất văng tay hắn ra, cả
giận nói, “Người trong thiên hạ đều biết ta sợ ngựa, ngươi lại cố tình dẫn ta tới
nhìn nó.”
Nàng xoay người định bỏ đi. Kim Nhật Đan đứng sau lưng nàng
lại thản nhiên nói, “Bị ngã ở nơi nào thì phải đứng dậy từ nơi đó. Công chúa
Duyệt Trữ có hai tâm bệnh, một là Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh và một là biến cố
Thượng Lâm Uyển, có phải vậy không?”
Lưu Sơ hơi chậm bước lại nhưng không quay đầu mà chỉ cười lạnh,
“Là ca ca nói cho ngươi biết. Huynh ấy đối xử với ngươi đúng là hết sức chân
thành.”
“Hoàng gia không có gì là bí mật.” Hắn cười nhạt, “Huống chi
đây lại không phải là điều gì cần bí mật.”
“Người Hung Nô chúng ta tôn thờ sói ở Trường Sinh Thiên
nhưng bạn trung thành nhất lại là tuấn mã.” Kim Nhật Đan tự hào, “Ngựa hiểu
tính người, nếu nó trung thành với một người thì cả đời sẽ không thay đổi. Ở
trên chiến trường, chiến mã chỉ biết tiến về phía trước, không quay đầu nhìn lại.”
“Công chúa Duyệt Trữ, cô cần gì phải câu nệ quá khứ đến mức
không dám nhìn về tương lai nữa chứ.”
“Biến cố Thượng Lâm Uyển là người gây họa chứ không phải tội
của ngựa. Công chúa vì vậy mà sợ ngựa thì thật sự là oan uổng cho ngựa rồi.”
“Ngươi chỉ ngụy biện.” Lưu Sơ đáp lại mỉa mai.
Hắn chưa từng trải qua cảnh mẹ ruột của hắn để cứu hắn đã cưỡi
tuấn mã phi như bay đuổi theo chém bay đầu ngựa. Máu tươi vấy trên người mẫu
thân, máu nhuộm ở trên váy cô cùng đỏ như nhau, đều nóng hổi như nhau. Thật ra
thì cô không hề sợ máu ngựa vấy trên người. Con gái hoàng đế Đại Hán mà không
có lấy một chút dũng khí can đảm thì làm sao xứng đáng với tổ tiên đã đổ máu
giành thiên hạ. Thật ra thì cô chỉ một mực tự trách. Mặc dù là bị người hãm hại
nhưng vì cứu cô nên mẫu thân mới mất đi cốt nhục, mới… bị tổn thương sức khỏe
phải điều dưỡng bao năm vẫn không hồi phục mà còn rất dễ mệt dễ ốm.
“Công chúa có thể yên tâm”, Kim Nhật Đan mỉm cười nói, “Ta
xuất thân từ thảo nguyên, tự tin sức lực và thuật cưỡi ngựa đều tốt hơn