
thì Lưu Sơ mới tươi cười trở lại. Cô liếc thấy Lưu Triệt đi tới liền hừ lạnh
một tiếng, nghiêm mặt lại.
Lưu Triệt thầm buồn cười, biết rõ còn cố hỏi: “Có chuyện gì
thế? Ai lại chọc Công chúa Duyệt Trữ nổi giận vậy?”
“Phụ hoàng còn nói nữa à.” Lưu Sơ mắc bẫy nhảy dựng lên,
“Ngày đó ai đã bỏ con lại để đi một mình tới gặp mẫu thân?”
Trần A Kiều chỉ cười, quan sát xem Lưu Triệt ứng phó thế nào
trước con gái đang tức giận, lại nghe Lưu Triệt âu yếm đáp, “Coi như là phụ
hoàng không tốt, nhưng mà ai bảo con không biết cưỡi ngựa. Hơn nữa, nếu Hoàng đế
và Công chúa cùng nhau biến mất thì văn võ bá quan chắc chắn sẽ phát hiện ra.”
Lưu Sơ tức đến tối mắt, nghiến răng thề lần này về kinh nhất
định phải học cưỡi ngựa. Cô bỗng nhiên tươi tỉnh, ngọt ngào cười nói, “Cho dù
là thế thì phụ hoàng cũng không nên bỏ đi tìm mẫu thân mà không hề báo một câu
nào.”
“Được rồi.” Lưu Triệt mỉm cười, nói: “Con cần gì phải vòng
vèo thế, muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
“Được rồi.” Lưu Sơ cũng dứt khoát, giơ một ngón tay thon nhỏ
lên quơ quơ trước mặt Lưu Triệt, nói: “Con muốn phụ hoàng hứa rằng nếu sau này
con cầu xin phụ hoàng chuyện gì thì phụ hoàng nhất định phải đáp ứng.”
Lưu Triệt không nhịn được quay sang nhìn A Kiều. Năm Nguyên
Quang thứ sáu, trên lầu Văn Nhạc, A Kiều đã từng muốn y hứa hẹn một lời. Sau đó
nàng dùng lời hứa hẹn này để đổi lấy việc được tự do ra vào cung đình. Y mỉm cười
nói, “Sơ Nhi là con gái bảo bối của trẫm, có cầu xin gì, nếu đáp ứng được, trẫm
sẽ đáp ứng, còn nếu không thể thì dù lần này có hứa hẹn, trẫm cũng sẽ không đáp
ứng. Cần gì phải cầu xin như thế?”
“Lại còn có thể đáp ứng với không thể đáp ứng nữa chứ.” Lưu
Sơ vẫn không chịu buông tha, “Ít nhất phụ hoàng cũng phải hứa với con, đến lúc
đó sẽ xem xét.”
Lưu Triệt trầm ngâm giây lát, chậm rãi ngắm nhìn Lưu Sơ trước
mặt. Thoáng cái mà cô đã mười lăm tuổi, đã đến tuổi có thể lập gia đình rồi. Cô
có gương mặt xinh đẹp giống mẫu thân như đúc, tính tình hiền lành ngây thơ, dù
khi còn bé lưu lạc giang hồ hay về sau ở cung Vị Ương cũng được phụ mẫu che chở,
cơ hồ chưa từng phải chịu gió mưa. Ở trong lòng y, cô vĩnh viễn giống như một đứa
trẻ chưa trưởng thành. Song, cuối cùng vẫn đến ngày cô trưởng thành.
“Được rồi”, Lưu Triệt trịnh trọng đáp, trong lòng chợt thắt
lại. Trong nhà có con gái sắp trưởng thành, đồng nghĩa với việc người cha dù
sinh lực dồi dào đến đâu chăng nữa cũng dần dần bước vào tuổi xế chiều.
Lưu Sơ tức thì hân hoan, “Đa tạ phụ hoàng.”
Tháng Mười một mùa đông năm Nguyên Đỉnh thứ tư. Thánh giá trở
về đế đô Trường An. Chuyến tuần thú phương đông lần này kéo dài tổng cộng ba
tháng.
Thái tử Lưu Mạch dẫn hoàng tộc và bá quan ở lại ra ngoài
thành nghênh đón. Hắn cởi dây lụa bạch tháo chiếc mũ thái tử màu vàng xuống rồi
ngẩng đầu lên để lộ ra gương mặt ôn hòa trầm ổn nhưng còn rất non trẻ, bái lạy:
“Nhi thần cung nghênh phụ hoàng.” Nói xong, hắn hơi liếc nhìn qua hai người con
gái bên cạnh Lưu Triệt, nở nụ cười ấm áp.
“Trẫm rất vui.” Lưu Triệt giơ tay bảo Lưu Mạch đứng dậy, mỉm
cười nói, “Thái tử giám quốc rất thành công, không phụ ủy thác của trẫm.”
“Đó là nhờ nghiêm khắc tuân thủ những lời phụ hoàng dặn bảo
trước khi rời khỏi Trường An đó ạ.” Lưu Mạch nói: “Phụ hoàng và mẫu thân đi đường
xe ngựa mệt nhọc, kính xin hãy trở về cung Kiến Chương trước đã.”
Đoàn xe ngựa rục rịch chuyển động. Lưu Mạch thấy hai thiếu nữ
trẻ đẹp đi theo phía sau liền mỉm cười, chắp tay nói, “Đa tạ hai vị Thượng Quan
tiểu thư đã chiếu cố mẫu thân ta ở Lâm Phần.”
Hai tỷ muội Thượng Quan do ca ca cố ý đưa từ biệt viện nơi
khác đến Lâm Phần bầu bạn với Trần nương nương, khi nghi trượng ngự giá đi qua
Lâm Phần, liền nhân tiện theo ngự giá về kinh. Các cô cứ tưởng cuộc sống sau
khi trở về cũng không có gì khác với trước đây, không ngờ Thái tử điện hạ quả
nhiên là chí hiếu với mẫu thân giống như lời đồn, còn tự mình đến tạ ơn, khiến
các cô không khỏi luống cuống chân tay. Phải biết rằng vị thái tử điện hạ triều
Đại Hán hôm nay tuy trẻ tuổi tuấn tú và không ham sắc nữ nhưng từ tài năng dung
mạo của bản thân cho tới tương lai ngày sau, khiến hắn trở thành phu quân lý tưởng
nhất của các thiếu nữ thế gia quý tộc Đại Hán. Cho tới tận bây giờ, thiếu nữ có
thể được hắn đối xử tử tế vẫn chỉ có mỗi người muội muội ruột thịt cùng mẹ sinh
ra, Duyệt Trữ công chúa Lưu Sơ. Thượng Quan Vân rốt cuộc vẫn là người con gái
xuất thân thế gia, bình tĩnh lại rất nhanh, hơi đỏ mặt, quỳ gối đáp lễ, “Thái tử
quá lời. Đó là bổn phận của thần nữ, thực không dám nhận.” Thượng Quan Linh
cũng đáp lễ, chớp mắt suy nghĩ, xem ra ca ca nói quả nhiên không sai, muốn
giành được cảm tình của vị thái tử điện hạ này thì biện pháp hữu hiệu nhất
chính là bắt đầu từ chỗ Trần nương nương. Gặp mặt mới biết Lưu Mạch ôn nhã trầm
ổn khiến mọi người phải sinh lòng hâm mộ còn hơn cả trong lời đồn đại. Cô xoay
người định trèo lên xe, liếc thấy tỷ tỷ vẫn dõi theo lưng Lưu Mạch, mắt vẫn còn
hiện lên những tia mộng ảo, thầm nghĩ, một cô gái như Thượng Quan