
mình. Nương nương làm việc khác hẳn suy
đoán của mọi người. Trong một tháng qua, muội đi theo người, làm những chuyện
mình chưa bao giờ làm mà cảm thấy vui vẻ, càng thêm kính nể người chứ không hề
hạ mình.”
Thượng Quan Vân im lặng nhìn muội muội vẫn luôn đứng sau
lưng mình bằng ánh mắt xa lạ, dường như đây không phải là muội muội từ nhỏ lớn
lên với mình mà là một cô nương chưa từng gặp bao giờ.
Đoàn xe ngựa nghi trượng của Hoàng đế đi chậm dọc theo sông
Phần suốt một ngày, mãi tối muộn mới đến địa giới Tấn Trung. Ngự tiền tổng quản
Dương Đắc Ý tuyên chỉ của bệ hạ là nghỉ đêm ở Tấn Trung, ngày sau lại tiếp tục
lên đường. Một thiếu nữ mặc bộ quần áo màu xanh ngọc từ ngự liễn nhảy xuống.
Dương Đắc Ý vội vàng tiến lên nghênh đón và nói, “Công chúa điện hạ đi xe ngựa
cả ngày mệt nhọc, hãy về hành cung nghỉ trước đi.”
Lưu Sơ nhướng mày định nói nhưng nghĩ ngợi gì đó lại thôi,
chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đi ngang qua Dương Đắc Ý vào trong hành cung. Quan
viên Tấn Trung đã tốn bao công sức để nghênh đón ngự giá, tiến hành sửa sang lại
tẩm điện của hành cung, mặc dù không được phồn hoa như hai cung Vị Ương, Kiến
Chương trong thành Trường An nhưng cũng hơn cũ rất nhiều. Mạc Sầu hầu hạ Lưu Sơ
rửa mặt, quan sát thấy Công chúa vốn tình tình luôn hiền hòa giờ lại đang u ám,
hỏi thăm dò, “Bệ hạ biết rằng sức khỏe Công chúa không tốt, lại không biết cưỡi
ngựa nên mới không dẫn Công chúa cùng đi.”
“Nhưng ta cũng rất nhớ mẫu thân mà”, Lưu Sơ bực tức nói,
“Thường ngày vẫn nói ngàn thương vạn thương ta gì gì đó, đến lúc then chốt thì
lại bỏ mặc ta mà đi. Coi như ta đã được thấy nhà đế vương vô tình nhất.”
“Công chúa, người sao có thể nói vậy.” Mạc Sầu không biết
nên khóc hay cười, cẩn thận nhìn bốn phía, dặn dò, “Chớ để người khác nghe được
câu này. Nếu lọt ra, cho dù bệ hạ sủng ái Công chúa nhất cũng sẽ không dễ dàng
tha thứ đâu.”
“Vốn thật thế mà.” Lưu Sơ ngồi trên giường, càng nghĩ càng
thấy lòng lạnh lẽo, “Ngay từ khi ra khỏi Trường An đã không có ca ca ở bên cạnh,
đến Lâm Phần thì mẫu thân bị bệnh không thể đi tiếp được. Hôm nay ngay cả phụ
hoàng cũng bỏ ta lại nữa. Cuối cùng chắc hẳn là ta một thân cô quạnh ở trong
nghi trượng ngự giá trở về kinh.” Cô không nén nổi bực bội, đứng lên nói, “Ta
ra bên ngoài đi dạo một chút, không cần ai đi cùng.”
Lưu Sơ rời khỏi tẩm điện, mặc kệ Mạc Sầu gọi lớn phía sau. Một
cơn gió thu thổi qua khiến cô tỉnh táo hơn. Cô đi dọc một đoạn hành lang, chợt
nghe thấy tiếng cười khí phách hào hùng ở phía hành lang tiếp theo, “Quan Quân
hầu có đệ đệ như ngươi cũng có thể được an ủi suốt đời.”
Tiếng cười có vẻ hơi quen quen nhưng thứ mà cô quen thuộc đến
tận xương cốt chính là danh hào đã lâu không ai nhắc tới kia, cho đến tận giờ
nhắc lại cô vẫn còn thấy đau đớn. Cô đứng ở góc hành lang nhìn xuống, bên dưới
toàn là cây cảnh. Cây cuối thu lá úa vàng, chỉ có vài gốc tùng bách là còn giữ
được màu xanh biếc. Có hai thiếu niên đang đứng nói chuyện với nhau dưới tàng
cây, người quay lưng về phía cô có bờ vai rộng lớn, trông hơi quen quen nhưng
nhất thời cô không nhận ra là ai. Thiếu niên đứng đối diện dường như nghe thấy
gì đó, hơi ngẩng đầu lên trông thấy cô liền lộ vẻ sửng sốt, mắt ánh lên tia
kinh ngạc. Hắn có gương mặt thanh tú, còn đẹp gấp mấy lần những cô gái bình thường.
Thiếu niên khom người bái chào, “Thần, đại phu Hoắc Quang,
tham kiến Công chúa Duyệt Trữ.”
Thiếu niên đứng trước vội vàng quay lại lộ vẻ hào hứng. Đó
chính là Kim Nhật Đan mà cô từng gặp trong cung Thái tử Lưu Mạch. Hắn cũng bái
chào theo quy củ, tuy cúi đầu nhưng giọng nói lại để lộ ra một thứ tình cảm không
kiềm chế được.
“Miễn lễ.” Lưu Sơ nhìn hai thiếu niên, lòng chợt bùi ngùi.
Cô nhớ lại năm xưa từng có duyên gặp mặt hắn một lần ở trước giường bệnh Quan
Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh. Lúc đó hắn nhỏ hơn mấy tuổi so với bây giờ, còn chưa
trưởng thành nhưng cũng đã có khuôn mặt tuấn tú.
“Đây là đệ đệ khác mẹ của huynh, tên là Hoắc Quang.” Hoắc ca
ca đã nói như thế, đó là lần cuối cùng cô gặp Hoắc ca ca. Ngay ngày hôm sau,
Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh bệnh nặng qua đời. Nếu Hoắc Khứ Bệnh không chết, cô
sẽ quen thân với thiếu niên này. Song vận mệnh đã đùa giỡn cô, sau khi Hoắc ca
ca qua đời, mặc dù cô vô cùng đau thương nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc gặp
Hoắc Thiện hay Hoắc Quang. Không chỉ bởi vì cô sợ gặp mặt sẽ đau lòng mà còn bởi
vì trong nội tâm của cô, Hoắc ca ca chính là Hoắc ca ca, không người nào có thể
thay thế được một li một tí, cho dù người đó là con hay đệ đệ của hắn.
Trong thoáng chốc cô hồi tưởng lại những chuyện cũ thương cảm
của mình nhưng gương mặt vẫn bình thản. Cô hỏi, “Tại sao Hoắc đại nhân lại gặp
Kim đại nhân thế?”
“Bẩm Công chúa”, Kim Nhật Đan ôm quyền đáp, “Thần từng có
duyên gặp mặt Quan Quân hầu một lần, rất bội phục. Nghe nói Hoắc đại nhân là đệ
đệ của Quan Quân hầu nên nói chuyện với nhau. Hoắc đại nhân thông minh sáng
láng, quả nhiên cũng là nhân tài.”
Theo ký ức thì không thể nói tướng mạo của Hoắc Khứ Bệnh
không đẹp, dù sao cha mẹ