
ừa tới ở đây không lâu, mọi người
thấy phong cách không tầm thường, lại không biết lai lịch nên giữ thái độ khá e
dè. Song Trần A Kiều cư xử rất hòa đồng nên chiếm được cảm tình của mọi người.
Hôm nay, Tiền đại thẩm thấy phu quân nhà người ta trở về đoàn tụ nên khi xong
việc đồng áng về nhà mới nghĩ đi nghĩ lại rồi cầm vài thứ tới gặp để chúc mừng.
Nhưng bước vào trong viện, bà thấy khí thế, sắc mặt của đám người hầu nhà họ
Long thì nơm nớp lo sợ, mãi khi gặp được Trần A Kiều mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm
cười nói, “Hôm nay thấy Long tiên sinh trở về, vừa may có ngó sen non nên ta
đem một ít sang cho hai vợ chồng làm món nhắm rượu, coi như mừng hai người đoàn
tụ.”
A Kiều tròn xoe mắt, cảm giác rất lạ lẫm vì dù ở kiếp trước
hay kiếp này thì nàng cũng chưa từng nhận lễ của người không quen biết. Nàng rất
cảm động trước tâm ý của Tiền đại thẩm, nhận lấy cái rổ rồi nói: “Vậy thì đa tạ
đại thẩm rồi, nhưng ta cũng không thể nhận không lễ vật của đại thẩm.” Nàng
xoay người lại bảo, “Phiếu Tử, đi lấy chút tiền.”
Phiếu Tử đang đứng cách xa Lưu Triệt nghe vậy thở phào một
hơi, khôi phục thần sắc, khuỵu gối, cười một tiếng rồi mới đi.
“Không cần.” Tiền đại thẩm khoát tay cười nói, “Mùa này ở
nông thôn có rất nhiều ngó sen, cũng chẳng đáng là bao, nên nào dám lấy tiền của
phu nhân.” Trần A Kiều tinh nghịch, nói, “Vừa khéo thứ nhà ta có nhiều nhất
chính là tiền Ngũ Thù, thế nên đại thẩm cứ lấy một giỏ đi.”
Tiền đại thẩm nghe vậy bật cười, nói: “Đã vậy thì ta nhận.”
Bà ta liếc Lưu Triệt ở khá xa, thấp giọng nói với A Kiều: “Long phu nhân, xem
ra phu quân của người là một nhân vật không phải tầm thường, lại rất yêu thương
người, người phải tích phúc đấy.”
A Kiều cũng chỉ cười, tiễn Tiền đại thẩm xong liền đưa giỏ
ngó sen cho Phiếu Tử, căn dặn, “Mang xuống bảo đầu bếp làm bữa tối.” Phiếu Tử
vâng dạ rồi nhẹ bước lui ra.
“Xem ra”, phía sau truyền đến giọng trêu chọc của Lưu Triệt,
thì ra y nhân lúc nàng dặn dò Phiếu Tử đã lẳng lặng đến gần nói: “Nếu không phải
trẫm về kịp thời thì chẳng mấy hôm nữa Kiều Kiều sẽ trở thành một phụ nữ nông
dân thật sự rồi.”
Nàng bật cười, xoay người lại hỏi vẻ nghiêm túc: “Thì đúng
là như vậy. Còn mấy ngày nữa thì nghi trượng đi tuần thú phương đông mới về tới
Lâm Phần, không biết bệ hạ có nguyện ý cùng A Kiều giả trang thành một nông phu
trong mấy ngày này không?”
Lưu Triệt nhìn nàng thật sâu, từ từ nói: “Khanh đã muốn vậy
thì trẫm không từ chối.”
Lúc Thượng Quan Kiệt chịu phạt trượng thì Thượng Quan Vân
cùng Thượng Quan Linh đều ở trong biệt viện. Thượng Quan Vân mở cửa sổ từ trong
phòng nhìn ra, thấy ca ca ở đằng xa mặt trắng bệch, miệng kêu la đau đớn thì bất
giác nước mắt chảy ròng ròng. Cô nghe Thượng Quan Linh ở phía sau khẽ thở dài một
tiếng, cả giận nói, “Đó cũng là ca ca của muội, vì sao muội không hề đau xót
chút nào chứ?”
“Tỷ tỷ nói không đúng rồi.” Thượng Quan Linh nheo mắt: “Tỷ tỷ
sao biết muội muội không đau xót? Chẳng lẽ cứ đau xót là phải khóc như tỷ tỷ
sao? Điều chúng ta cần làm bây giờ là lấy thuốc trị thương bôi cho ca ca.”
Thượng Quan Vân nén giận, tự đi lấy thuốc trị thương rồi
cùng Thượng Quan Linh tới chỗ Thượng Quan Kiệt. Thượng Quan Kiệt được bôi thuốc
xong thì nằm dài trên giường, thở dài nói, “Vân muội, ca ca chịu biết bao khổ cực
mới tạo ra được cơ hội như vậy cho hai muội. Muội là tỷ tỷ mà sao không thông
tuệ như Linh muội, lại bỏ lỡ cơ hội chứ?”
Thượng Quan Linh đứng ở phía sau Thượng Quan Vân, nghe vậy
hơi sững người, lặp lại hai chữ “Linh muội” rồi cười nhạt. Từ trước vẫn chỉ gọi
cô là A Linh, giờ đổi suy nghĩ rồi sao? Thượng Quan Vân oán hận trợn mắt nhìn
Thượng Quan Linh, ấm ức nói, “Muội không làm được chuyện như vậy.”
Cô là tiểu thư con nhà quyền quý, tự xưng cầm kỳ thi họa đều
không thua kém ai, tinh thông cả môn đàn tỳ bà sở trường của Trần nương nương.
Đáng ra cô phải được như ước nguyện, nào ngờ Trần nương nương căn bản không ra
bài theo quy củ. Thượng Quan Kiệt thầm than một tiếng rằng đúng là gỗ mục không
thể dùng để điêu khắc, cũng là cha mẹ và mình làm hư cô. Hắn chán nản nói: “Các
muội trở về đi thôi.”
Thượng Quan Vân nhẫn nhịn trở về phòng, cuối cùng quay sang
quát Thượng Quan Linh, “Muội đắc ý rồi chứ. Muội chỉ là con dòng thứ thế mà lại
được Trần nương nương khen ngợi, ngay cả ca ca giờ cũng đối xử khác, vượt qua cả
ta. Đắc ý quá rồi. Cũng chỉ là chịu hạ mình nịnh nọt người ta chứ có gì đặc biệt
hơn người?”
“Tỷ tỷ nói vậy sai rồi.” Không ngờ Thượng Quan Linh lắc đầu,
“Thứ nhất, nương nương không thích tỷ tỷ nhưng vẫn đối xử bình thường giống như
với muội, có thấy phân biệt gì đâu. Thứ hai, tỷ tỷ cho rằng mình xuất thân cao
quý nên không chịu hòa đồng với đám bình dân nhưng tỷ không biết rằng một người
thực sự cao quý, chẳng hạn như Trần nương nương, dù có làm chuyện gì thì cũng vẫn
là người cao quý. Chẳng phải bệ hạ đã tận mắt nhìn thấy nhưng lại càng thêm sủng
ái nương nương sao? Tỷ tỷ quá để tâm tới hình thức nên không thấy bản chất mà
thôi. Thứ ba, muội chưa bao giờ phải hạ