Duck hunt
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210511

Bình chọn: 9.00/10/1051 lượt.



tay nàng, thì thầm: “Về thôi.”

A Kiều thấy ánh mắt nóng bỏng chết người của Lưu

Triệt thì hiểu ngay, khẽ cất tiếng vâng dạ. Đám cung nhân cực kỳ yên

lặng, không dám nói năng gì, bước theo sau. Thượng Quan Kiệt được Lưu

Triệt liếc mắt nhắc nhở trước khi rời đi nên cũng lui lại phía sau.

Hắn thấy thứ muội Thượng Quan Linh mân mê vạt áo nhìn hai người đi

phía trước, vẻ mặt phức tạp, bất giác hỏi, “A Linh, có chuyện gì

thế?”

Thượng Quan Linh cúi đầu, khẽ đáp: “Không có chuyện

gì.”

Ngạn ngữ có câu “Tiểu biệt thắng tân hôn”[1'> huống

chi gần một tháng xa cách đủ để cho Lưu Triệt và Trần A Kiều hiểu

được tình cảm phức tạp giữa hai người nên càng thêm nhung nhớ. Vừa

về đến biệt viện, Lưu Triệt vẫy tất cả người hầu lui ra rồi ôm giai

nhân vào lòng, nhẹ nhàng tháo chiếc trâm ngọc khiến suối tóc đen

mượt của nàng xõa xuống gần như che lấp mặt y, tỏa ra hương thơm dìu

dịu. Nàng phì cười, âu yếm, “Sao chàng trở về vào lúc này?”, sóng

mắt lưu động uyển chuyển đẹp khó tả xiết. Lưu Triệt hơi lúng túng.

Tính y yêu mỹ nhân, nhưng chỉ có một Trần A Kiều là khiến y bị ép

tới mức mấy lần phải làm ra những chuyện ngay bản thân cũng thấy là

vọng động. Song y vẫn không lộ ra nét mặt, mà chỉ khẽ cười hỏi:

“Chẳng lẽ Kiều Kiều không đoán được sao?”

[1'> Tiểu biệt thắng tân hôn: Vợ chồng xa cách ít

ngày khi gặp lại còn mạnh mẽ và say thắm hơn đêm tân hôn.

Ngày đó y viết bài thơ gửi cho nàng chỉ bởi vì

phiền muộn nên cũng muốn làm cho nàng buồn theo, nhưng nào ngờ lại

vất bỏ xe ngựa nghi trượng tự mình chạy đến Lâm Phần gặp nàng. Bình

tâm nghĩ lại thì việc y làm như vậy lại khiến cho nàng thấy vui trong

lòng. Phàm đã là nữ giới, phần lớn sẽ đều hân hoan khi một người

đàn ông vì mình mà vứt bỏ chính sự, phi ngựa tới gặp, huống chi

người đó đúng ra thì không thể làm chuyện như vậy.

“Thế nhưng mà…” Nàng vừa định nói thì Lưu Triệt đã

không kiềm chế được, ngắt lời: “Những chuyện khác đợi lát nữa nói

sau.” Y cúi xuống hôn lên đôi môi kiều diễm. Nụ hôn của y độc đoán và

nóng rực, nàng rất nhanh không thể cưỡng lại, ngả xuống giường cùng

y. Nàng có cảm giác mình như một chiếc thuyền cô độc giữa biển vắng

mịt mù, bị hủy diệt qua mỗi đợt sóng lớn ập tới, nhưng mỗi lần như

vậy y lại càng cuộn lên con sóng lớn hơn khiến nàng không thể chống

đỡ. Cuồng nhiệt trên giường đến tàn đêm, Lưu Triệt mới đứng dậy, ăn

mặc chỉnh tề xong thì dịu dàng nói với A Kiều còn ngái ngủ: “Nàng

ngủ thêm một chút nữa đi.” Y quay sang dặn Lục Y, “Ở lại đây chăm sóc

nương nương.”

Lục Y trong bụng vui mừng, mỉm cười khuỵu gối nói:

“Nô tỳ cẩn tuân ý chỉ bệ hạ.”

Ngự tiền tổng quản Dương Đắc Ý không có ở đây,

người duy nhất trở lại cùng Hoàng đế là nội thị Tiểu Dung. Hắn

đứng canh ngoài cửa phòng trong, thấy Lưu Triệt đi ra liền vội vàng

khom người nói: “Lang trung lệnh Thượng Quan Kiệt vẫn quỳ trong viện

nói là không có năng lực, phụ ý chỉ của bệ hạ nên tới đây để thỉnh

tội.”

Lưu Triệt ngẩn ra một lúc mới nhớ tới ý chỉ của

mình bảo Thượng Quan Kiệt chú ý đến sĩ tử tên gọi là Ninh Triệt

kia. Y nhướng mày cười lạnh nói, “Chỉ có một tên sĩ tử mà hắn cũng

không theo dõi nổi thì còn làm được gì?”

“Bệ hạ nói phải”, Tiểu Dung vẫn khom người, cung

kính nói, “Chỉ là Thượng Quan đại nhân…”

Lưu Triệt gặp lại A Kiều nên tâm trạng đã thanh thản

trở lại, lúc này nghĩ tới những báo cáo về Ninh Triệt thì bất

giác nổi giận đùng đùng, phất tay áo xoay người lại nói: “Bảo hắn

đến đại đường gặp ta.”

Thượng Quan Kiệt tiến vào đại đường, thấy Hoàng đế

đang ngồi ngay ngắn trên ghế cúi đầu uống trà, nét mặt nhìn không ra

là vui hay giận thì thầm giật mình, biết chuyện lần này không hay,

liền quỳ xuống bẩm, “Tội thần Thượng Quan Kiệt tham kiến bệ hạ.”

Lưu Triệt trầm ngâm một lát mới nói, “Hãy nói xem,

ngươi đường đường là lang trung lệnh của Đại Hán có thể điều động

tới gần trăm Kỳ Môn quân trong thành Lâm Phần, tại sao để cho một tên

sĩ tử chạy thoát?”

“Ninh Triệt chắc không phải là sĩ tử bình thường.”

Thượng Quan Kiệt cúi đầu bẩm, “Bởi vì bệ hạ cũng không dặn bảo rõ

ràng xử trí người này như thế nào, nên thần chỉ sai mấy thị vệ bám

theo hắn, thấy hắn về nhà làm rầm rĩ một hồi rồi thôi. Thần cũng

không để ý lắm, chỉ cùng mọi người đứng canh chừng trước cửa nhà

hắn. Không ngờ thật lâu không thấy có động tĩnh gì nên mới vào xem

thì không thấy tung tích h