
gia. Mặc dù thương
nghiệp bị xem nhẹ nhưng cũng có thể tìm được đường sống.”
Nghe hắn nhắc tới Tang Hoằng Dương, A Kiều liền thấy
hứng thú, hỏi: “Hiện nay Tang tư nông đang tập trung vào buôn bán với
Than Độc, Ninh công tử chắc cũng có hứng thú.”
Ninh Triệt thở dài đáp, “Dân gian có câu ‘Còn cha mẹ,
không đi xa’. Mặc dù ta không còn cha mẹ nhưng vẫn nhớ tới kỳ vọng
của cha mẹ trước lúc lâm chung. Thân Độc xa xôi vạn dặm, không nên tùy
tiện mạo hiểm.”
Người đời ai cũng muốn phụng dưỡng mẹ cha, A Kiều
chợt cảm thấy bi thương, bèn nói: “Xin lỗi, không biết lệnh tôn, lệnh
đường…”
“Không sao.” Ninh Triệt cười một tiếng khoáng đạt,
“Năm Kiến Nguyên, sông Hoàng Hà đổi hướng. Dân chúng tử thương vô số.
Cha mẹ ta cũng vậy. Còn không biết ngày giỗ nữa.”
“Hoàng Hà đổi hướng?” A Kiều sửng sốt.
“Đúng vậy.” Ninh Triệt hơi cảm khái, “Hãy nhìn thành
Lâm Phần này. Nó nằm bên bờ sông Phần, nếu Hoàng Hà lại tràn tiếp
sang thì sẽ phải có vô số người trong thành Lâm Phần tử thương đó.”
“Thượng Quan nhị tiểu thư”, Phiếu Tử không cảm thấy
hứng thú với chuyện hai người đang nói, ngầm giật giật tay áo Thượng
Quan Linh khẽ nhắc: “Mặt trời đứng bóng rồi, lúc nào thì phu nhân
mới quay về?”
Thượng Quan Linh vốn là tiểu thư con nhà đại gia, tuy
chỉ là dòng thứ không được sủng ái, nhưng cũng chưa từng phải ăn ngủ
ở chốn ruộng đồng. Mấy ngày nay cô đi theo A Kiều, mặc dù thấy không
quen nhưng cũng có rất nhiều điều mới lạ. Bình tâm mà xét thì cô
cũng không e ngại cuộc sống này. Cô trông chừng sắc nước, điềm nhiên
đáp: “Cũng phải một lát nữa.” Bỗng nhiên cô nín bặt, nhìn một đoàn
người từ phía sau đang chậm rãi đi tới. Tuy cô là tiểu thư con quan
nhưng chưa từng có vinh hạnh được gặp bậc đế vương chí tôn ở cung Vị
Ương. Lúc này, cô thấy ca ca tính tình cao ngạo lại một mực cung kính
đi theo phía sau người đang đến thì liền mơ hồ đoán được thân phận
người đó. Dù cô thông minh linh lợi nhưng vẫn là đứa trẻ mười ba tuổi
nên chỉ biết đứng ngây ra, không biết nên hành lễ hay là nên quay lại
báo cáo cho Trần nương nương. Suy nghĩ chốc lát, cô vội vàng bước tới
kéo tay tay áo Trần A Kiều.
A Kiều quay đầu lại, trông thấy người kia thì lập
tức sững người. Nàng vẫn biết tính tình y vốn đơn thuần nhưng chưa
nghĩ sẽ gặp nhau ở đây. Một cảm xúc không tên mãnh liệt trong nháy
mắt bao phủ tâm hồn nàng, không phân biệt được là nhớ mong hay là cảm
động. Lưu Triệt ở đằng xa chỉ thấy A Kiều run người một lát, bỗng
nhiên cười lên khanh khách, lao về phía y. Y chẳng kịp quản đến những
nghi ngờ trong lòng về chuyện âm thầm tình tự, vội vàng la lớn, “Cẩn
thận”, lui lại một bước, ôm nàng vào lòng. Con đường bùn lầy như
vậy, nếu không cẩn thận trượt chân thì sẽ thành chuyện để đàm tiếu.
A Kiều vẫn giữ nguyên nét mặt tươi cười rạng rỡ. Sau
năm Nguyên Quang, Lưu Triệt gần như không còn trông thấy nàng cười khoan
khoái không hề giữ ý như vậy nữa. Khuôn mặt nàng tựa như mặt trời
mọc lên vượt tầng mây, tỏa sáng vạn trượng khiến y không thể nào rời
mắt. A Kiều ôm chặt lấy vai y, định gọi rồi lại ngừng, suy nghĩ một
chút mới gọi một tiếng khe khẽ: “Triệt Nhi”, trong lòng ngập tràn
hạnh phúc.
Y chấn động, hỏi lại: “Nàng vừa gọi là gì?”
Ninh Triệt ở đằng kia thoáng lộ ánh mắt suy tư, mỉm
cười chắp tay nói, “Vị này chắc là Long tiên sinh rồi. Ngưỡng mộ đại
danh đã lâu.”
Lưu Triệt giật mình, thấy A Kiều ở trong lòng khẽ
ối một tiếng rồi định tách ra. Song đây là lần đầu tiên nàng “rúc
đầu vào ngực”, Lưu Triệt sao chịu bỏ qua. Y giữ nàng ở bên cạnh,
lạnh lùng cười một tiếng rồi đáp: “Không dám nhận.”
Tiền đại thẩm ở xa nhìn sang thấy tình cảnh bên
này,mặc dù đang làm việc nhưng vẫn vui vẻ cười nói, “Long phu nhân,
phu quân người trở về rồi, nhìn hai người đúng thật là trái tài gái
sắc ông trời tác hợp.”
A Kiều khẽ cúi đầu, hơi đỏ mặt. Lưu Triệt nhìn buồn
cười, lúc này mới chú ý thấy quần áo của nàng không tỉ mỉ mềm
mại bằng thường ngày. Quả nhiên như tin tức báo về, A Kiều mặc y
phục bình dân, song vẫn không thể nào che lấp vẻ cao quý của nàng.
Vì thế khi mới nhìn nàng, y cũng không chú ý. Lúc này quan sát kỹ
mới thấy A Kiều dù bớt đi một phần cao quý nhưng nhiều hơn một phần
thanh tân. Làn da nàng vì đi nắng nhiều nên hơi nhuốm nâu, càng xinh
đẹp khó tả. Y xa A Kiều đã gần một tháng, nhớ thương khôn nguôi, lúc
này lại càng miệng đắng lưỡi khô, không muốn dây dưa nhiều, nắm chặt