
ên khóc hay cười, dặn dò Thành Tục:
“Ngươi cho người mang thư nghỉ ngơi một đêm, chờ ta viết xong thư thì
bảo hắn mang về.” Thành Tục an tâm lui ra, nàng cũng không hơi đâu mà
nghĩ về chuyện này, cứ trăn trở suy xét tâm trạng của mình.
Thượng Quan Linh liếc thấy vậy liền đứng dậy tươi
cười hỏi, “Nương nương viết thư trả lời bệ hạ, không biết Linh Nhi có
được vinh hạnh mài mực cho nương nương không?”
A Kiều khẽ gật đầu đồng ý, lấy tờ giấy hoa tiên
thượng hạng đặt trên án, cầm bút lên nhưng trong thoáng chốc lại thẫn
thờ không biết viết gì. Người ấy đang có lý tưởng hào hùng lại
viết ra bài từ phú cám cảnh tuổi hoa niên như vậy, thật sự khiến
người khác phải tìm hiểu cảm nhận trong đó. Trước kia nàng đã từng
đọc đoạn mở đầu của bài Thu phong từ khá nổi tiếng này, ngoài sự
kinh ngạc trước một vị hoàng đế bậc nhất thiên cổ lại có tài văn
chương không kém, thì cũng chỉ coi đó là một bài thơ bình thường. Hôm
nay Lưu Triệt gửi nó cho mình, từng câu từng chữ đều liên quan tới
bản thân mình, thì lòng cảm thấy ngọt ngào, tình cảm trào dâng,
hoàn toàn khác trước.
Nước trong nghiên đã hòa tan mực đen nhánh, nhưng
Thượng Quan Linh vẫn kiên nhẫn mài tiếp. Cô nhìn A Kiều đang nghiêng nghiêng
khuôn mặt, bạo gan hỏi, “Nương nương yêu bệ hạ lắm sao?”
Nàng nghe vậy thì nhìn sững vào Thượng Quan Linh.
Nét mặt thiếu nữ này có vẻ tò mò hiếu kỳ rất tự nhiên, thuần
phác mà trầm tĩnh.
“Tại sao lại hỏi như vậy chứ?” Ánh nến chập chờn
lay động theo làn gió thu thổi vào qua cửa sổ, câu hỏi của nàng cũng
nhẹ như ánh nến.
“Bởi vì”, Thượng Quan Linh mím môi, cười vẻ ngượng
ngùng, “Vẻ mặt nương nương rất dịu dàng.”
Yêu ư? Nàng mím môi cười, trầm ngầm một lát rồi nắn
nót viết thư, bỏ vào phong bao, dán lại rồi dặn, “Sáng sớm mai giao
cho người nội thị đưa thư.”
Ngoài song cửa, đêm thu vẫn chưa tàn.
Ngự tiền tổng quản Dương Đắc Ý thở dài đứng trước
tẩm điện của bệ hạ trong hành cung. Hai ngày trước, lâu thuyền của
bệ hạ từ sông Phần trở về hành cung, sau khi nghe người báo về tin
tức của Trần nương nương từ Lâm Phần thì sắc mặt cứ luôn âm trầm,
tính tình cũng trở nên bực bội. Đám cung nhân hầu hạ đều im như
thóc, ngay cả hắn cũng bị khiển trách đến mấy lần. Không biết dâng
lên phong thư đang cầm trong tay này thì tâm tình bệ hạ sẽ chuyển biến
tốt đẹp hay là lại phát cáu giận hơn nữa.
“Bệ hạ”, hắn vém rèm, khom người đi vào, bẩm, “Lâm
Phần chuyển tới thư do Trần nương nương tự tay viết.”
Lưu Triệt đang xem xét chính sự do Thái tử Lưu Mạch
từ Trường An ngoài xa ngàn dặm chuyển tới đợi ngự thẩm, nghe vậy
thì trầm ngâm một lát rồi mới nói, “Mang lên đây.”
Giấy hoa tiên thượng đẳng của Tức Lam các phảng phất
vẫn còn giữ hơi ấm bàn tay giai nhân. Y mở thư, đưa lên ánh nến, thấy
nét chữ tròn trịa như châu ngọc, có vẻ trầm tĩnh hơn nhiều so với
cách viết phiêu thoát thời niên thiếu. Dương Đắc Ý để ý thấy Lưu
Triệt biến đổi sắc mặt, tựa hồ thoáng tức giận, trong lòng có chút
hồi hộp rồi lại thoáng vui mừng, biến hóa cực nhanh. Cuối cùng, y
cắn răng nói, “Dương Đắc Ý, truyền lệnh xuống, xe ngựa nghi trượng như
đã định trở về Trường An, còn Thượng Quan Kiệt dẫn mấy thị vệ tâm
phúc theo trẫm lập tức tới Lâm Phần.”
“Dạ…” Dương Đắc Ý trợn mắt há mồm, tự cho rằng
mình hiểu rõ bậc quân vương nhưng cũng chưa từng ngờ tới việc Lưu
Triệt sẽ ra quyết định ngoài dự liệu như thế. hắn cuống quýt khuyên
can, “Như vậy có nguy hiểm quá không.” Giọng hắn nhỏ dần, thấy sắc
mặt Lưu Triệt khư khư cố chấp thế kia thì hẳn là sẽ không nghe lời
khuyên can, đành hỏi, “Thế Công chúa Duyệt Trữ thì sao?”
“Sơ Nhi”, Lưu Triệt nghĩ một lúc rồi đáp: “Để nó
trên xe ngựa, đi chậm thôi. Thân thể nó đã yếu đuối lại không biết
cưỡi ngựa.”
Dương Đắc Ý chỉ biết lí nhí vâng dạ, khi vén rèm
bước ra ngoài vẫn còn suy tư, liếc mắt về phong thư của Trần nương
nương đã viết cái gì mà khiến bậc đế vương nhiều năm rèn luyện không
để vui buồn lộ ra mặt phải biến sắc, nóng vội như vậy.
“Mười sáu nên chồng vợ,
Vì chàng nở nụ cười.
Mười bảy duyên cầm sắt,
Soi gương tô đỏ môi.
Mười chín Trung cung lập,
Tiêu Phòng quý nhất đời.
Hai mốt chàng thay dạ,
Tân nhân đẹp tuyệt vời.
Rộn tiếng đồn châm chọc,
Lần lữa chẳng tin lời.
Hai chín bị ruồng bỏ,
Gọi chàng, chàng vẫn rời.
Kim ốc từ ngày đó,
Chỉ còn lệ tuôn rơi.
Chợt tới nay mùa hạ,
Theo ra Trường An chơi.
Chàng ở phương xa thẳm,
Thiế