
hú như Tư Mã Tương Như
cũng phải hổ thẹn.” Hắn nói vậy thật sự nịnh nọt quá mức, Lưu
Triệt nghe xong không vui, cười nhạt hỏi, “Trẫm hỏi ngươi, vùng Trì Hạ
của ngươi thế nào?”
Tào Minh vội vàng quỳ xuống, cung kính bẩm, “Thần
theo ý chỉ của bệ hạ làm việc, mọi việc của Trì Hạ đều tốt. Chỉ
là”, hắn do dự nói, “nếu sông Phần dâng nước gây họa thì dân chúng
sẽ trôi dạt khắp nơi.”
Lũ lụt sông Hoàng Hà vốn là căn bệnh bao đời nay
của Đại Hán. Lưu Triệt nhíu mày, nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”
“Tuân mệnh”, Tào Minh khom người lui ra, nghĩ đến hai
câu Lưu Triệt vừa ngâm: “Hoa lan đượm sắc cúc thơm hương, nỗi nhớ giai
nhân mãi vấn vương”, thì như hiểu ra điều gì đó, bèn vội vàng sai
thuộc cấp xuống thuyền mời mấy thiếu nữ con nhà gia giáo đẹp nhất
ở Trì Hạ đến, dặn dò, “Nếu được bệ hạ ưu ái là vinh hạnh của ta
mà cũng là vinh hạnh của các ngươi.” Mấy thiếu nữ chẳng qua là con
gái những nhà bậc trung, có cơ hội được hầu hạ quân vương đều không
nén nổi vui mừng, ai nấy đỏ bừng mặt, thi lễ nói, “Đa tạ Tào đại
nhân.”
Thị vệ bảo vệ bệ hạ hơi lộ vẻ kỳ lạ nhưng không
có ý kiến của bề trên nên cũng không tiện ngăn cản việc này. Tào
Minh dẫn mấy thiếu nữ đi tới trước khoang thuyền, đang định bẩm báo
thì chợt nghe một giọng nữ trong trẻo từ phía sau truyền đến: “Các
ngươi là ai?” Một thiếu nữ tôn quý chừng mười bốn, mười lăm tuổi đi
vòng từ khoang sau thuyền ra, cực kỳ xinh đẹp, làm lu mờ mấy cô gái
mà Tào Minh đã lựa chọn kỹ lưỡng.
“Tham kiến Công chúa Duyệt Trữ”, cung nhân bên cạnh
nhất loạt hành lễ.
Tào Minh cũng bái lạy. Trước mặt Công chúa, hắn
không dám nói lung tung, chỉ có thể thành thật: “Thấy bệ hạ đi đường
mệt nhọc nên thần đặc biệt tuyển chọn mấy dân nữ nhanh nhẹn hầu
hạ.”
“Miễn đi.” Lưu Sơ lạnh nhạt, “Nô tỳ bên cạnh phụ
hoàng rất nhiều, không cần phải làm phiền dân chúng.”
“Vậy…”, Tào Minh thầm kêu khổ trong lòng, không biết
vị công chúa này không hiểu chuyện hay cố tình ngăn trở. Hắn nghe nói
Hoàng đế đi lần này không mang theo phi tử nào nên lường trước chuyện
sẽ thành công. Dù sao chẳng mấy người đàn ông có thể dễ dàng cự
tuyệt thiếu nữ tuyệt sắc, nào ngờ lại có người ngăn cản. Người này
cũng không phải phi tần được sủng ái nào mà lại là một công chúa. Công
chúa có thể được bệ hạ dẫn theo thì chắc là được sủng ái vô cùng.
Nhưng chuyện này cũng không xung đột lợi ích với công chúa, chẳng lẽ
lại có công chúa nào dám mạo hiểm phạm tới quyền uy của phụ vương?
“Nô tài tham kiến Công chúa Duyệt Trữ.” Dương Đắc Ý
mở cửa khoang thuyền rồi bước ra ngoài, thầm lấy làm buồn cười. Hắn
biết Hoàng đế hôm nay đang nhớ Trần nương nương, quá nửa là không muốn
gặp những cô gái này nên có lòng nhắc nhở Tào Minh: “Bệ hạ viết thư
và bảo nô tài chọn người giỏi cưỡi ngựa đưa tới Lâm Phần để Trần
nương nương tự tay mở xem.”
Lưu Sơ chớp mắt, nói: “Dương công công chờ đã, ta cũng
viết một phong thư, người đưa luôn cho mẫu thân của ta nhé.”
“Nô tài tuân lệnh Công chúa”, Dương Đắc Ý gật đầu
nói: “Kính xin Công chúa mau viết đi.”
Lưu Sơ muốn rời đi nhưng lại nhìn Tào Minh, cắn môi ra
vẻ khó khăn. Dương Đắc Ý cười, nói: “Nô tài biết rồi.” Tào Minh mặt
trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, biết lần này lợn lành chữa
thành lợn què rồi.
“Tào đại nhân”, Dương Đắc Ý mỉm cười nói, “Nếu không
có chuyện gì thì mời trở về đi thôi.”
Khoái mã truyền thư chưa đầy nửa ngày đã đến Lâm
Phần. Trần A Kiều nhận thư, mở ra xem thì thấy là giấy vân tiên
thượng hạng, nét chữ thanh thoát, bút lực mạnh mẽ như muốn thoát
khỏi tay nhưng bút pháp lại có chút mềm mại, cho thấy tình cảm dịu
dàng khi đó của người viết.
“Khanh[4'> thấy chữ như gặp mặt.
[4'> “Khanh” là cách xưng hô giữa vợ và chồng ở thời
cổ đại, thể hiện tình cảm thân thiết gắn bó giữa hai người.
Tháng Chín gió mạnh, ta mở yến trên sông Phần chiêu
đãi bá quan. Nhìn gió thu thổi làm rơi lá, nhạn bắc di cư xuống
phương nam, lòng có cảm nhận viết ra một bài từ gửi khanh phương xa.
Đây chính là bài Thu phong từ nổi danh trong lịch sử.
“Trong vui cực độ thấy thương thân
Trẻ trung mấy nỗi, già lân đến rồi!”
A Kiều ngâm hai lần, tâm hồn rung động đến mức phải
thầm trấn tĩnh rồi mới mở tiếp thư của Lưu Sơ. Thư của Lưu Sơ vẫn
luôn chân thành hồn nhiên, viết vội mấy câu nhớ nhung, cuối cùng lại
thêm một câu nói hôm nay vừa cản được một đám nữ nhân định mê hoặc
phụ hoàng. Nàng không biết n