
p này chửa tàn phai, chắc gì lòng không rối, chỉ mong đem đổi nửa đời tiêu
dao. Tình vẫn gặp nhau cười, mộng về quên mất cả, trách đêm tối buông mau. Kiếp
sau biết ra gì, yêu hận một lời xóa bỏ, nâng chén hát ca, ta chỉ nguyện được
vui đến già. Gió có lạnh không thèm tránh chạy, hoa có đẹp cũng chẳng buồn coi,
ta mãi phiêu du. Tuổi càng cao lòng càng nhỏ lại, hỏi làm chi nhân quả có nhiều,
một mình say sưa. Hôm nay khóc ngày mai lại cười, không cần ai hiểu hay chia sẻ,
kiêu ngạo riêng ta. Vũ có điệu ca hát bằng lời, đêm dài thức mãi cũng hiểu
thôi, bến mộng tìm hoa.”[3'>
[3'> Bài hát Tiếu Hồng Trần.
Khúc hát đã hết, toàn bộ tầng lầu đều yên lặng, một lúc lâu
sau mới có người kêu lên một tiếng: “Hay!”, tức thì mọi người cùng trầm trồ
khen ngợi.
Ở trong gian phòng phía đông lầu hai, Hàn Nhạn Thanh đặt cây
đàn tỳ bà xuống, hiểu rằng màn khai mạc mà nàng và Tang Hoằng Dương cẩn thận
dàn xếp đã kết thúc một cách tốt đẹp.
Đang lúc lầu Thanh Hoan ồn ào náo nhiệt, Hàn Nhạn Thanh lẻn
ra ngoài rồi cứ thế một mình đi trên đường phố, nghĩ về đủ thứ chuyện xảy ra
sau khi tới nhà Hán, lòng dạ rối bời.
Trước khi gặp lại Tang Hoằng Dương, nàng không có tính toán
gì cho tương lại nhưng nếu Tang Hoằng Dương đã có chí hướng cao xa thì dĩ nhiên
nàng sẽ hết sức hỗ trợ trong phạm vi có thể, cứ như vậy thì những ngày tiếp
theo tựa hồ cũng có sắp xếp rồi.
Ở góc đường đối diện có một bà lão đang bện búp bê cỏ, Hàn
Nhạn Thanh thấy thú vị nên đi tới để xem cho rõ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng
vó ngựa lộp cộp rồi một cỗ xe ngựa từ góc đường rẽ sang. Nàng vừa nhìn thấy người
dẫn đầu rút ra một cây gia kỳ thì lặng người đi, cảm giác hai chân như nhũn ra,
tuy muốn rời khỏi nhưng ngay cả khí lực nhấc chân cũng không có.
“Ô!” Dung Phi ghìm chặt ngựa, nổi giận nói: “Ngươi điên rồi.
Không nhìn thấy xa giá của Trưởng công chúa Quán Đào sao?”
Xa giá quen thuộc, người cũng quen thuộc. Trong một khoảnh
khắc, hai linh hồn trong cùng thân thể đều cảm thấy yếu đuối. Trong chiếc xe ngựa
tôn quý hoa lệ chính là, chính là… mẹ của A Kiều, người mẹ rất yêu thương A Kiều
từ thuở nhỏ. Hàn Nhạn Thanh lặp lại một tiếng “Mẹ”, đột nhiên vô cùng sầu não.
Tới thế giới cổ đại rồi dùng chung thân thể với A Kiều được một thời gian rồi
nhưng nàng vẫn chưa thừa nhận A Kiều là một. Nàng vẫn một mực căm ghét phu quân
của A Kiều, ngay cả cái thai trong bụng cũng dùng một góc độ xa lạ để quan sát.
Thế nhưng ngay cả bản thân nàng cũng không phát hiện được lúc này nàng đã xem mẹ
của A Kiều như mẹ mình, điều này có thể là do nàng quá nhớ tới mẹ. Theo như
nàng biết, Trưởng công chúa Quán Đào trong lịch sử rất yêu con gái mình. Mặc dù
suy nghĩ đó cũng chỉ xuất phát từ phương diện quyền lợi nhưng tình thương yêu với
A Kiều là không thể nghi ngờ.
“Dung Phi, tại sao vậy?” Ái sủng[3'> Đồng Yến của Trưởng công
chúa Quán Đào từ trong xe nhô đầu ra hỏi.
[3'> Ái sủng: Người được cưng chiều, yêu thương.
“Có một cô gái chắn đường”, Dung Phi quay lại thấp giọng bẩm
báo.
“Còn ở đó làm gì! Bảo cô ta tránh ra rồi chúng ta đi tiếp.”
“Dạ!”, Dung Phi đáp, quay đầu lại nhìn thấy Hàn Nhạn Thanh
còn đứng ngơ ngẩn giữa đường thì không nhịn được gắt lên: “Còn không tránh ra!”
Hàn Nhạn Thanh như tỉnh cơn mê, lúng ta lúng túng không nói
được nên lời, chỉ chậm cháp tránh ra. Nàng nghe thấy tiếng ngựa thở phì phì sau
lưng, còn chưa kịp tránh thì đã cảm giác bị đụng mạnh vào người, chân đứng
không vững, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Trong lúc hoảng hốt, nàng đưa hai tay ôm lấy bụng, cảm thấy
không ổn thì chợt nghe tiếng gió lướt qua bên tai, một bóng người áo xám ôm lấy
người nàng lướt sang một bên rồi cả giận nói, “Trưởng công chúa sao không nói
lý lẽ như thế? Đi lại nghênh ngang trên đường cái, lỡ đụng phải người ta thì
sao?”
“Thế thì sao?” Lần này chính là Trưởng công chúa Quán Đào
vén rèm xe lên, hỏi giọng tức giận.
Tâm trạng của bà lúc này đang rất bực bội. Hôm nay bà định
vào cung thăm con gái A Kiều bị bãi xuất về cung Trường Môn nhưng thỉnh cầu đó
lại bị Lưu Triệt cự tuyệt. Bao nhiêu lâu không được gặp con gái yêu khiến nỗi tức
giận của bà lên đến đỉnh điểm. Mặc dù Lưu Triệt đã ban thưởng cho rất nhiều thứ
nhưng Trần gia được ân sủng long trọng thì trong phủ Đường Ấp hầu vốn đã đầy rẫy
những thứ quý giá. Chỉ có A Kiều, chỉ có A Kiều là con gái duy nhất của bà
thôi.
“Mới vừa rồi đụng phải một cô gái, hình như cô ta còn đang
mang thai”, một thị vệ bên cạnh ấp úng lên tiếng.
“Chẳng qua chỉ là một phụ nữ có thai.” Trưởng công chúa hừ lạnh,
nếu như A Kiều không phải vào cung nhiều năm mà vẫn không có con thì sao đến nỗi
gặp phải kết quả bị phế về cung Trường Môn lạnh lẽo.
“Bà…” Người áo xám giận dữ, định tiến lên nói cho ra lẽ
nhưng lại cảm thấy vạt áo phía sau bị kéo khẽ, quay lại thì thấy cô gái có thần
sắc hơi lạ lùng đang lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi.
“Cô…” Hắn cho là nàng sợ quyền thế của Trưởng công chúa nên
bất đắc dĩ bỏ qua.
“Đụng vào người là lỗi của chúng ta. Để biểu đạt thành ý,
chúng ta bồi thường cho các ngươi có được