
ợp lại thành người.”
“Trời xanh cảm động ý niệm chân thành nên sai lão ban cho nước
thánh, mới có Hàn Nhạn Thanh hôm nay.” Nguyệt Lão cười híp mắt. “Nếu không thì
làm sao Hàn Nhạn Thanh ngàn năm sau lại có cùng dung nhan với Trần A Kiều của
hai ngàn năm trước, làm sao có thể trở lại Hán triều nhập ngay vào thân thể Trần
A Kiều?”
“Chẳng phải nói là vì chuyện Vu cổ của Sở Phục sao?”
“Vu cổ của Sở Phục chỉ là cái ‘nhân’.” Ông lão chậm rãi nheo
mắt, “Chuyện nhân thế có ‘nhân’ có ‘quả’ ở trong cõi U Minh. Chân tình của Trần
A Kiều có thể lay động trời xanh nên trời xanh để cho Hàn Nhạn Thanh xuyên qua
thời gian không gian, cho nàng ta một cơ hội làm lại từ đầu.”
“Đám già cả các người không lo tu hành, vậy còn gọi là thần
tiên cái nỗi gì?” Lửa giận dần dần thiêu đốt lý trí Hàn Nhạn Thanh, “Chẳng lẽ
trên thế giới này chỉ có Trần A Kiều là si tình nhất? Các người cảm động vì ý
chí của nàng ta, vậy Hàn Nhạn Thanh thì sao, nếu tôi phải phụng hiến vì ý chí của
nàng ta, vậy ý chí của tôi sẽ ra sao?”
Ông lão không nói, nhìn qua vai của nàng về phía sau. Hàn Nhạn
Thanh quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy hai cô gái đứng dựa lưng vào nhau trong
làn sương mù. Một cổ điển tao nhã, một hiện đại năng động, chính là Trần A Kiều
và Hàn Nhạn Thanh. Hàn Nhạn Thanh nhìn lại Trần A Kiều đang nằm trong đám cỏ
huân y, lại nhìn cô gái trong sương mù thì phát hiện thấy hình bóng của cô gái
trong sương mù cứ như khói mây. Dù mỗi biểu hiện trên gương mặt đều rất sinh động
nhưng chỉ là ảo ảnh. Hai ảo ảnh dường như không biết đến sự tồn tại của nhau
nhưng mỗi lần chau mày vuốt tóc thì từ cử chỉ đến nét mặt đều giống nhau như
đúc, phảng phất như hai người đang đối mặt soi gương. Lòng nàng dần trầm xuống.
“Ngươi vẫn còn chưa rõ sao, Trần A Kiều và Hàn Nhạn Thanh vốn
chỉ là một người, ý niệm của Trần A Kiều chính là ý niệm của Hàn Nhạn Thanh”,
ông lão giảng giải.
“Như vậy”, Nhạn Thanh lộ vẻ sầu thảm, “Nguyện vọng của Trần
A Kiều là gì?”
“Ha ha, chẳng phải trong lòng ngươi biết rõ sao?”
Ảo ảnh dần dần nhạt đi, cuối cùng không còn lại một chút dấu
tích nào. Hàn Nhạn Thanh bỗng nhiên cười khẽ, ánh mắt nhìn ông lão cũng dần lạnh
băng, “Tôi không tin trời xanh cảm động ý niệm chân thành cái gì cả. Vẫn nói thần
tiên chẳng qua là do mong muốn của người phàm trần tạo nên mà thôi. Các người
làm như vậy cuối cùng là vì mục đích gì?”
Ông lão nhìn vào ánh mắt nàng, hơi lộ vẻ kinh ngạc nhưng
cũng không tức giận, “Rốt cuộc là người của cái thời đại ấy không tôn kính thần
tiên.” Ông lão nghiêm mặt nói, “Lưu Triệt giết chóc quá nhiều, trời xanh hy vọng
có thể thông qua ngươi ngăn cản sát nghiệt của y, cũng có thể để cho con dân
trên vùng đất này ngày sau đỡ phải chịu cảnh khói lửa chiến loạn. Những gì lão
vừa nói đều là sự thật, Hàn Nhạn Thanh và Trần A Kiều đúng là một linh hồn phân
chia ra thành hai thân thể. Vẫn nói hợp lâu sẽ phân, phân lâu sẽ hợp, hôm nay
đã phải hợp lại thành một thể rồi”
“Các người cho là tôi là ai? Hán Vũ Đế là hạng người nào, tôi
có tài đức gì để ngăn cản y chứ?”
“Ha ha”, ông lão vuốt râu mỉm cười, “Nhớ câu thơ ta đọc ban
đầu không?”
“Nhân duyên thuở trước đá Tam sinh?”
“Đúng vậy, chẳng phải vẫn nghe nói nhân duyên là do trời định
sao? Mỗi một tượng đất trên đá Tam sinh tượng trưng cho một người trong thế
gian, thông qua tơ hồng để quyết định nhân duyên. Tượng đất của Lưu Triệt có
dây tơ hồng ràng buộc với rất nhiều tượng đất khác. Ta có thể giúp ngươi làm lại
từ đầu những sợi tơ hồng này.”
Hàn Nhạn Thanh im lặng, vĩ đại như Hán Vũ Đế Lưu Triệt mà
tình cảm cũng phải phụ thuộc vào mây sợi tơ hồng dính trên thân như thứ trò đùa
kia, thì thật sự là làm cho mọi người cảm thấy nực cười. “Cứ cho là thế thì tôi
vẫn muốn biết tại sao có nhiều người con gái trong đời Lưu Triệt như vậy mà các
người lại cứ phải chọn tôi?”
Ông lão mỉm cười, “Đây cũng không phải là quyết định của
chúng ta. Phải biết rằng, mặc dù trên thân Lưu Triệt quá nhiều tơ hồng nhưng phần
lớn chỉ là hư ảo, có lẽ chỉ sợi dây tơ hồng ban đầu dính với Trần A Kiều là thật
nhất.” Ông lão nhìn Hàn Nhạn Thanh, chậm rãi nói vẻ thâm thúy, “Chẳng phải thời
niên thiếu y đã có tình cảm chân thành nhất định đối với A Kiều hay sao?”
“Hàn Nhạn Thanh, ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi”, ông
lão xoay người, từ từ biến mất.
“A Kiều, đây chính là điều ngươi muốn sao?” Hàn Nhạn Thanh
nhìn Trần A Kiều đang ngủ trong đám cỏ huân y, vừa nói vừa phiền não bước đi.
Có lẽ là vậy, nàng chợt nhớ tới một bộ phim truyền hình đã xem trước đó rất
lâu, theo đó ý nghĩa của cỏ huân y chẳng phải là đợi chờ tình yêu sao?
Hàn Nhạn Thanh cảm giác thân thể nóng như lửa đốt, tiếng rên
rỉ của A Kiều lẫn bản thân nàng vang lên chấn động. “Đau quá!”, Hàn Thanh ôm đầu,
không chịu nổi gào lên.
“Tiểu thư! Tiểu thư!” Lục Y ở bên hầu hạ cũng phát sợ, “Tiểu
thư, người chờ một lát, tôi đi gọi Tiêu tiên sinh.” Cô cuống quýt chạy đi. Tiêu
Phương đến rất nhanh, bắt mạch xong thì tỏ vẻ nghiêm trọng, “Nhạn Nhi sắp sinh
rồi.”
“Ối, mau đi gọi bà đỡ.” Thân