
ược đâu!”
“Huynh mới là cái thứ cỏ gà đó!” Hàn Nhạn Thanh thuận tay với
lấy chiếc thẻ tre ở bên cạnh hung hăng đánh vào đầu Tang Hoằng Dương, “Y chịu
ăn cũng còn phải xem muội có muốn cho y ăn hay không đã.”
“Nhạn Nhi!”, Tang Hoằng Dương nghiêm mặt nói, “Ta là đàn
ông, ta hiểu rõ về đàn ông. Lưu Triệt có thể không thèm muội, cũng có thể mặc
cho muội chết, nhưng tuyệt đối không dễ tha thứ cho việc muội nằm trong vòng
tay kẻ khác. Nếu như muội không về bên y, chắc là kiếp này muội sẽ không thể nào
yêu người khác được nữa.”
“Nhưng muội sẽ không để cho y biết. Chúng ta sẽ gạt y. Hôm
nay y đã gặp mà không nhận ra muội, y căn bản không biết muội là ai.”
“Muội dám bắt người mà mình yêu mến phải chịu khổ như vậy
sao? Muội có thể chịu đựng được việc người yêu của mình gặp tai họa vì mình
sao? Nhạn Nhi, phải biết rằng ở thời đại này, đế vương đã nổi giận thì không một
ai có thể kháng cự.” Tang Hoằng Dương nhìn nàng thương hại nhưng vẫn nói tàn nhẫn.
“Không nói chuyện này nữa”, Hàn Nhạn Thanh lảng đi, rơm rớm
nước mắt, “Huynh thì sao? Tại sao Lưu Triệt lại biết huynh, còn có vẻ rất quen
thân nữa chứ?”
“Ha ha!” Tang Hoằng Dương cười lớn, “Muội biết về Tang Hoằng
Dương sao?”
“Tất nhiên là muội biết. Tang Hoằng Dương là danh thần của
Hán Vũ Đế, đề xuất ý kiến về quản lý thương mại. Người đời sau khen nhiều chê
cũng lắm nhưng trên thực tế vẫn thường sử dụng quan điểm của Tang Hoằng Dương.
Thế nên hồi trước muội nghe nói Tang Hoằng Dương là một cậu ấm thì vẫn lấy làm
ngạc nhiên đấy! Chẳng lẽ…”, ánh mắt Hàn Nhạn Thanh sáng lên, trong lòng nảy
sinh một ý nghĩ, “Huynh đã làm quan rồi sao?”
“Đúng vậy!”, Tang Hoằng Dương gật đầu, “Trước kia ta là một
thương nhân, mặc dù không hiểu sao lại tới thời đại này nhưng ta không cam lòng
an phận thủ thường. Sĩ, nông, công, thương, tại sao năm ngàn năm qua thương
nhân Trung Quốc đều chỉ có địa vị thấp hèn?” Hắn phẩy tay, “Muội không cần nói
lý với ta. Ta cũng biết nhưng ta vẫn không muốn khuất phục. Nhạn Nhi, ta muốn
dùng chính tay mình thay đổi tình trạng này nên ta vào triều làm quan. Nhạn
Nhi, chúng ta biết rằng thời Hán Vũ Đế là thời kỳ hưng thịnh của dân tộc Hán,
chúng ta có thể dựa vào tay mình đưa sự hưng thịnh đó lên tới cực đỉnh. Muội có
muốn hợp tác với ta hay không?”
“Huynh…”, Hàn Nhạn Thanh chấn động, “Muội mở phường may, một
là muốn tìm các huynh, hai là hy vọng những người bên cạnh mình sống tốt hơn chứ
không nghĩ lớn như vậy. Huynh nói không sai nhưng huynh phải biết rằng Lưu Triệt
không phải là người mà huynh có thể thao túng được. Huynh đi một bước không đúng
là có thể đầu tới một nơi người một nẻo, còn liên lụy đến cả người nhà nữa.”
“Thế nên ta mới cần muội trở về bên y.” Tang Hoằng Dương
nghiêm mặt, “Ta muốn muội triệt để chiếm được lòng y, ảnh hưởng tới y trên mọi
phương diện.”
Hàn Nhạn Thanh cười châm chọc, “Tại sao huynh lại cho là muội
có thể? Y là người nào chứ? ‘Hoàng đế có thể ba ngày không ăn nhưng không thể một
ngày không có nữ nhân’. Một người như vậy, muội thì có năng lực gì mà chiếm được
đây?”
“Nhạn Nhi”, Tang Hoằng Dương cau mày, “Muội rất giỏi, muội
không nên tự hạ thấp mình. Khi hoàn toàn tỏa sáng thì muội tuyệt đối có thể thu
hút ánh mắt của bất kỳ người đàn ông nào kể cả là Hán Vũ Đế Lưu Triệt. Ta sẽ
giúp muội bày mưu tính kế. Muội hãy tin ta, một khi ta đầu tư thì nhất định sẽ
thu về lợi nhuận.”
“Huynh không cần phải nói nữa.” Hàn Nhạn Thanh cúi đầu, lạnh
nhạt, “Để muội suy nghĩ đã.”
“Được!” Tang Hoằng Dương mỉm cười, “Chúng ta hãy nói về tình
hình hiện tại chút đi. Nhạn Nhi, chúng ta có thể mở chung một nhà hàng trong
thành Trường An. Muội nấu nướng cực ngon còn ta nhiều mưu kế, không ngoài một
năm thì nhất định tiền tài sẽ vào như nước.”
Hàn Nhạn Thanh cuối cùng cũng tươi tỉnh trở lại, “Được, muội
vốn cũng định như vậy, nếu không chắc bị Lộng Triều quấy rầy chết mất. Nhưng muội
chỉ thu đồ đệ truyền nghề, không tự mình làm bếp. Huynh phải biết rằng, A Kiều
là hoàng hậu, Hàn Nhạn Thanh muội ở đó cũng là quý rồi.”
“Cũng được!” Tang Hoằng Dương trầm ngâm, “Có một đầu bếp cấp
cao tồn tại một cách thần bí cũng là lợi thế rất lớn đối với kinh doanh ẩm thực.”
Hàn Nhạn Thanh mang thai được vài tháng thì dần dần trở nên
lười nhác, không còn muốn ra khỏi phủ nữa. Thời gian này nàng thường ngày chỉ
hướng dẫn cho những đầu bếp được đưa tới, vẽ mấy loại y phục mẫu cho phường
may, thời gian còn lại đều theo Tiêu Phương học nghề y.
“Nhạn Nhi!” Tiêu Phương ôn tồn khuyên nhủ, “Cô đang mang bầu
không được phí quá nhiều tâm sức.”
“Sư phụ nói phải.” Nàng không thể làm gì khác hơn là mỉm cười
đáp lời rồi trở về phòng nghỉ ngơi. Khi đi qua hành lang, nghĩ lại câu chuyện
trao đổi với Tang Hoằng Dương mấy hôm trước bèn thở dài, cảm thấy hơi nhức đầu,
có lẽ chuyên tâm theo đuổi học nghề y còn có thể làm cho nàng dễ chịu đôi chút.
“Ngươi sẽ làm chuyện đó phải không?”, một giọng nói mơ hồ từ
đáy lòng hỏi.
“Ồ, A Kiều”, nàng thở dài, “Đó chính là người đàn ông ngươi
yêu nhất. Nếu ta làm thế thật thì ch