
ẳng phải là phủ nhận bao nhiêu năm yêu say
đắm của ngươi sao?”
“Chắc vậy.” A Kiều khổ sở, “Thay vì giao Triệt Nhi cho những
người phụ nữ kia, ta tình nguyện giao cho ngươi. Ít nhất, ngươi và ta cũng cùng
tồn tại, khi Triệt Nhi nhìn thấy ngươi thì, có lẽ, thỉnh thoảng vẫn còn nhớ về
ta.”
“Thế nhưng… thế nhưng ta rất sợ y”, Hàn Nhạn Thanh ủ dột. Mặc
dù nàng có những trải nghiệm của hai nghìn năm, hơn nữa lại là một nữ cảnh sát
đặc nhiệm trưởng thành trong nền giáo dục hiện đại dưới lá cờ Đảng, thế nhưng vẫn
có ý sợ hãi đối với người đàn ông thời cổ đại này. Dù sao người đó cũng là Hán
Vũ Đế háo sắc hoang dâm, cực kỳ hiếu chiến, chỉ thích lập công trong lịch sử.
Nàng thầm oán hận trong lòng, thật sự là không nhận ra sợ ở điểm nào.
Trần A Kiều không biết nói gì. Cô gái này đúng là mẫu hình
mà người cành vàng lá ngọc như nàng ta chưa từng thấy, thông minh nhưng đôi khi
ngốc nghếch, thỉnh thoảng lại đưa ra những điểm quan trọng, không biết đường
nào mà lần.
Sau hai tháng huấn luyện, các đầu bếp của Tiêu phủ cuối cùng
cũng xuất sư[2'>. Hàn Nhạn Thanh chọn một người kín đáo, tài nghệ không tồi ở lại
Tiêu phủ nấu nướng thức ăn rồi cho tất cả những người còn lại trở về. Chỉ có Lộng
Triều là vui sướng không ai bằng, rốt cục có thể ăn thức ăn ngon hàng ngày mà
không cần phải quấn lấy Hàn Nhạn Thanh.
[2'> Xuất sư: Thành nghề.
Tháng Ba, mùa xuân năm Nguyên Quang thứ sáu. Xuất hiện một
quán ăn mới mở trong thành Trường An, tên là lầu Thanh Hoan.
Khách đến lầu Thanh Hoan không cách nào đoán được rằng, lầu
Thanh Hoan này về sau trở thành quán ăn đệ nhất Đại Hán, càng ngày càng nổi tiếng,
cuối cùng thành một trong những chốn nổi danh của Trường An.
Ai tới Trường An tất phải ghé qua lầu Thanh Hoan. Không tới
lầu Thanh Hoan nếm thử tay nghề thì sao có thể nói đã đến thành Trường An?
Một chiếc xe ngựa chầm chậm chạy tới, dừng lại trước lầu
Thanh Hoan. Hàn Nhạn Thanh được Lục Y dìu xuống, ngẩng đầu quan sát bảng hiệu lầu
Thanh Hoan, thầm yên tâm trong lòng, cảm giác có một bằng hữu để bản thân yên
tâm giao phó được mọi chuyện thật dễ chịu. Mặc dù nàng không hoàn toàn tán đồng
mọi ý kiến của Tang Hoằng Dương nhưng việc hắn chịu thành thật nói ra tất cả ít
nhất chứng minh rằng hắn rất coi trọng quan hệ bằng hữu giữa hai người. Dù sao
thì ở cái thế giới xa lạ này, mặc dù bọn họ ai có “người nhà” của người ấy,
nhưng về mặt tâm lý thì chỉ coi nhau là thân thiết nhất.
Tang Hoằng Dương đứng trước cửa, mỉm cười làm động tác mời
vào. Mọi người như dòng nước tràn vào lầu Thanh Hoan. Quán ăn khiến cho người
Trường An cảm thấy mới lạ. Đại sảnh rộng rãi, bố trí trang nhã, tất cả bàn ghế
đều chế từ mây tre, ngập tràn hơi thở thiên nhiên. Thậm chí ở khu phía đông còn
bố trí theo phong cách ghế treo, khách ngồi còn có thể nhẹ nhàng đung đưa, cảm
giác giống như ngồi trên xích đu.
Chung quanh lầu hai là nhã thất với tường trúc có phong cách
mới mẻ nhã nhặn, không khuôn sáo dung tục. Điều khiến cho mọi người tấm tắc lạ
lùng chính là ở khoảng không giữa hai lầu một và hai còn thiết kế một cái sàn
treo, có thể dùng để biểu diễn ca múa, lầu trên lầu dưới đều xem được rõ ràng.
Đến giờ lành, chưởng quỹ lầu Thanh Hoan đi lên sàn treo, cao giọng tuyên bố,
“Hoan nghênh mọi người tới lầu Thanh Hoan!”
“Để cảm tạ mọi người ủng hộ, lầu Thanh Hoan hôm nay làm
riêng một món chiêu bài, sau này trong thực đơn của chúng ta sẽ có giá một vạn
lượng nhưng hôm nay quán khai trương nên chiêu đãi mọi người miễn phí.” Ông vỗ
tay ra lệnh, “Mang thức ăn lên.”
Mấy người phục vụ đồng thanh đáp, “Dạ!” Tức thì dưới sàn ồn
ào tiếng bàn luận, có người nói, “Món ăn đó hết một vạn lượng, không phải là giết
người sao.” Cũng có người nói, “Món đó có thể dùng cho bao nhiêu người ăn, chỉ
huênh hoang.”
Những người phục vụ khiêng lên một chiếc mâm lớn lên sàn
treo, có người bên dưới nhận được la lên: “Đó là lạc đà trên sa mạc.”
Con lạc đà vẫn còn hình dáng nguyên vẹn được nướng vàng óng,
mùi thơm xông vào mũi khiến có người thèm nhỏ dãi. Tạ chưởng quỹ mỉm cười hướng
vào nhã thất ở phía đông lầu hai hô lên, “Kính mời Tang đại nhân lên chia đồ ăn
cho mọi người.”
Tang Hoằng Dương mặc bộ y phục trắng bước xuống lầu, mỉm cười,
“Cung kính không bằng tuân lệnh.” Hắn cầm lấy cây dao mổ bụng lạc đà, một con
dê nướng hiện ra từ trong bụng lạc đà giữa tiếng hoan hô thán phục của mọi người.
Tang Hoằng Dương tiếp tục mổ bụng con dê, lần lượt lấy ra rồi mổ bụng ngỗng nướng,
gà nướng, cuối cùng dùng mũi dao chọc vào một quả trứng gà màu vàng óng ánh,
tươi cười cao giọng nói: “Xin mời Trần phu nhân quả trứng gà này.” Một người phục
vụ lập tức hô lên nhận lệnh.
Một lát sau, từ nhã thất ở phía đông, lầu trên truyền ra một
giọng nói thanh thoát, “Đa tạ Tang công tử đã ban thưởng món ăn, tiểu nữ không
biết lấy gì báo đáp, xin đàn một khúc để tỏ lòng cảm ơn.” Sau một lúc, tiếng
đàn vang lên thánh thót như nước chảy mây trôi, tiếng ca u hoài lay động lòng
người. “Đường trần lắm thú vui, si tình chi cho khổ, điệu đàng thì đã làm sao.
Kiế