
đại nương vội vàng phân công,
nước nóng và các loại vật dụng đã chuẩn bị sẵn nhanh chóng được mang lên, bà đỡ
cũng lật đật chạy đến.
“Tiêu tiên sinh, sinh con chắc là phải đau bụng chứ, nhưng
sao tiểu thư lại ôm đầu kêu đau thế kia?”, Lục Y không ngừng lo lắng.
Đúng là tình huống quái lạ, Tiêu Phương không dám chậm trễ,
ngồi xuống phía sau Hàn Nhạn Thanh khẽ gọi: “Nhạn Nhi, Nhạn Nhi!”
Hàn Nhạn Thanh cố sức mở mắt ra, yếu ớt kêu lên: “Sư phụ!”
“Cô sao vậy?”
“Nhức đầu, cảm thấy nóng như lửa đốt.”
Tiêu Phương liền sờ trán Hàn Nhạn Thanh, thấy lạnh hơn lúc
bình thường một chút, mặc dù Tiêu Phương y thuật như thần nhưng lúc này cũng
không giải thích nổi. Theo Quách Giải kể lại thì Nhạn Thanh bị va vào lưng làm
động thai dẫn đến sinh non nhưng dù thế nào thì cũng không thể đau đầu được.
Tất nhiên là hắn không biết trong cơ thể Hàn Nhạn Thanh có
chứa hai linh hồn khác nhau, lúc ở trong mộng đã sáng tỏ nhân duyên nên không
thể ẩn giấu được nữa, linh trí khai mở rồi hai linh hồn bắt đầu quá trình dung
hợp. Quá trình dung hợp tất nhiên là không dễ dàng gì, thế nên Hàn Nhạn Thanh mới
cảm thấy hai linh hồn trong cơ thể đều nóng bỏng như lửa đốt, Tiêu Phương tất
nhiên là không thể giải thích nổi việc này.
Tiêu Phương châm vài mũi kim trên mặt nàng để giảm đau, dịu
dàng an ủi: “Nhạn Nhi, cô đã bắt đầu sinh con rồi. Hãy vì đứa con, cố gắng
lên!”
Hàn Nhạn Thanh yếu ớt gật đầu. Nếu bình thường thì tất nhiên
nàng không coi việc mang nặng đẻ đau này vào đâu, nhưng lúc này việc hai linh hồn
dung hợp đã làm hao tổn hơn phân nửa sức lực khiến nàng cảm giác toàn thân hư
nhược không thể cố sức.
“Phu nhân, rặn đi!”, bà đỡ ở phía trước lo lắng la lên.
“Triệt Nhi!” Nàng nghe thấy Trần A Kiều kêu khóc thảm thiết.
“A Kiều rất coi trọng đứa con này”, nàng nghĩ.
“A Kiều, hãy nghe ta nói, vì hài tử của ngươi, chúng ta hãy
tỉnh táo lại. Nếu không thì cả ba người chúng ta sẽ cùng mất mạng.”
Nàng cảm thấy đầu bớt đau rất nhiều, thân dưới chảy ra chất
lỏng nóng ấm.
“Rặn đi!”
Nàng bắt đầu thở sâu. Khi linh hồn của Hàn Nhạn Thanh và Trần
A Kiều từng chút từng chút dung hợp lại, cảm ứng được những biến đổi thân thể
thì việc dùng sức cũng đều đặn hơn. Nàng nghe thấy tiếng Thân đại nương la lên:
“Tại sao vẫn chưa sinh được?”
“Không hay rồi, là ca sinh khó.” Mồ hôi từ trên trán bà đỡ
nhỏ thành giọt.
Thời gian cứ từng phút từng phút trôi qua, Hàn Nhạn Thanh đã
rất yếu mà đứa bé vẫn chưa ra. “Ta nhất định phải sinh hạ đứa bé này”, trong
lúc hoảng hốt, nàng trông thấy lòng tin kiên định thấp thoáng giữa hai hàng
lông mày của linh hồn Trần A Kiều. “Đây chính là sức mạnh của người mẹ sao?”,
nàng lơ mơ nghĩ, thấy Trần A Kiều thở dài, một lần nữa chui vào người nàng.
“Nhạn Nhi, giúp ta, giúp ta sinh con, giúp ta nuôi lớn, dạy
dỗ, còn nữa, giúp ta… yêu thương…”
Trong phòng sinh, Lục Y khóc lóc hét lên, “Không xong, tiểu
thư đã bất tỉnh rồi.”
Dường như nàng đã ngủ một giấc thật dài, dường như lại chỉ
trong nháy mắt. Khi khôi phục ý thức, nàng nhìn thấy Tiêu Phương mặc y phục trắng
tinh, cảm giác sạch sẽ thanh thoát rất dễ chịu.
“Tiêu công tử, đàn ông không được vào phòng sinh, huống chi
công tử lại không phải là phu quân của vị phu nhân này”, bà đỡ gắt gỏng.
“Im miệng!” Hiếm khi thấy Tiêu Phương tức giận đến mức đánh
mất cách nói chuẩn mực thường ngày, “Tính mạng con người quan trọng hay cái điều
đó quan trọng?”
“Không phải sợ.” Tiêu Phương ôn tồn vuốt tóc nàng, “Ta sẽ cứu
cô.”
Nàng yếu ớt gật đầu, đột nhiên cảm thấy an tâm.
Hắn kiểm tra cẩn thận tình trạng Hàn Nhạn Thanh, lấy từ
trong hòm thuốc ra một cây kim rồi châm vào bụng nàng. Hàn Nhạn Thanh thấy bụng
đau nhói, rồi có cái gì đó xuất ra ngoài cơ thể, tiếp theo là tiếng trẻ nít
khóc oe oe và tiếng hoan hô vang dội khắp cả trong ngoài phòng.
“Sinh rồi, sinh rồi!”, bà đỡ rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm,
bế hài tử giao cho Thân đại nương đã chờ sẵn ở bên, “Chúc mừng phu nhân, là một
bé trai!”
Nàng khẽ mỉm cười, có cảm giác rất kỳ lạ. Sinh mạng được
sinh ra rồi trưởng thành, thật sự là một chuyện rất kỳ diệu. “A, đau quá!”,
nàng bỗng nhiên hét lên.
“Còn một bé nữa!”, bà đỡ rối rít la lên. Đứa bé thứ hai
không làm khổ nàng lâu như ca ca của nó. Trong một thoáng nàng mở mắt ra, những
ký ức của Trần A Kiều hiện lên rành rẽ trong tâm trí. Nàng trừng mắt nhìn, rốt
cuộc thừa nhận rằng từ nay về sau Hàn Nhạn Thành và Trần A Kiều chính là một
người.
Một người đàn ông ngồi bên giường đang nắm lấy tay nàng. Cố
gắng thật lâu nàng mới nhận ra đó là Tiêu Phương.
“Sư phụ!”
“Nhạn Nhi”, Tiêu Phương chợt tỉnh, vội vàng bắt mạch cho
nàng rồi thở phào nhẹ nhõm, “Không sao rồi.”
Hàn Nhạn Thanh quan sát Tiêu Phương, bỗng nhiên cười khúc
khích, “Sư phụ, mấy ngày rồi người không rửa mặt đó, râu ria lởm chởm, không
còn phong độ tuấn tú thường ngày.”
Tiêu Phương đưa tay lên mặt, lập tức hiểu ra, bèn mỉm cười
nói, “Không phải là do cô làm cho ta mệt nhọc hay sao? Mấy ngày nay sốt cao, mặt
lúc xanh lúc đỏ nên ta đâu dám rời đi nửa bước.”
“Tôi ngủ