
không?” Lưu Phiếu không chú ý tới vẻ
đau buồn lẫn dòng lệ đang dần chảy ra trong mắt cô gái đứng sau người đàn ông,
phất tay áo quay về xe, nghĩ lại vẫn chưa hết giận bèn tiện tay lượm lấy một miếng
ngọc bội bằng ngọc bích từ trong số phần thưởng của Lưu Triệt rồi ném ra khỏi
xe, xoay người lại nói, “Đi thôi!”
“Ai cần miếng ngọc bội hư này của bà chứ.” Người áo xám hừ lạnh
một tiếng, đá văng miếng ngọc bội này ra rồi xoay người định bỏ đi thì lại phát
hiện trên trán cô gái đứng sau đã rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, có vẻ không ổn
nên vội vàng đỡ lấy, “Cô không sao chứ, để ta đưa cô về.”
Hàn Nhạn Thanh chìa tay ra, nói nhỏ đầy vẻ lo lắng, “Ngọc bội.”
Người áo xám bất đắc dĩ đành phải nhặt lại miếng ngọc bội rồi hỏi, “Nhà cô ở
nơi đâu? Ta đưa cô về.”
Cơn đau kịch liệt quặn lên trong bụng khiến Hàn Nhạn Thanh
hít sâu một hơi, “Đa tạ ân công cứu giúp, xin hỏi tên họ ân công?”
Người áo xám đáp vẻ sốt ruột, “Ta là Quách Giải, phu nhân,
cô rốt cuộc muốn ta làm gì?”
Hàn Nhạn Thanh thở phào nhẹ nhõm, “Đưa tôi trở về lầu Thanh
Hoan.”
Vào lúc Hàn Nhạn Thanh yếu ớt được đưa về lầu Thanh Hoan,
khách khứa đầy lầu vẫn chưa về hết, Tang Hoằng Dương lập tức biết ý giấu nhẹm
tin tức, đưa nàng vào phòng trong.
“Nhạn Nhi gặp hoảng sợ nên bị động thai.” Tiêu Phương bắt mạch
cho Hàn Nhạn Thanh rồi trầm ngâm nói, “Tình trạng của nàng ta lúc này e rằng
không thể chuyển đi được nữa, cứ để ở lại đây thôi, nàng ta có thể sinh con bất
cứ lúc nào.”
“Được rồi”, Thân đại nương nghẹn ngào, tròng mắt đỏ hoe, “Nhạn
Nhi sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Yên tâm, có ta ở đây thì sẽ không có việc gì.” Tiêu Phương
nói giọng bình thản nhưng đủ sức mạnh khiến mọi người yên tâm rồi quay đầu lại:
“A Giải, đa tạ con cứu Nhạn Nhi.”
“Nàng ta… là sư muội con?” Quách Giải vẫn không thể tin tưởng
vị tiểu sư thúc tài năng tuyệt đỉnh lại thu nhận một nữ đệ tử mảnh mai như vậy.
“Nhạn Nhi thoạt nhìn thì nhu nhược nhưng thật ra rất tinh
quái.”
Quách Giải nhìn một hồi lâu vẫn không thể nào nhận ra được
như lời Tiêu Phương nói, đành than nhẹ: “Hy vọng sư muội có thể bình an vượt
qua cửa ải này.”
Hàn Nhạn Thanh đi trong một vùng sương mù. “Đây là đâu vậy?”,
nàng hỏi nhưng không có người trả lời, sương mù cũng dần tản đi. Trước mặt nàng
xuất hiện một rừng trúc, dọc theo rừng trúc là một con đường nhỏ quanh co. Nàng
cứ thế đi về phía trước, không biết được bao lâu thì trước mắt đột nhiên thoáng
đãng rồi một ruộng cỏ huân y[1'> mênh mông hiện ra. Trong vùng cỏ huân y màu tím
có một cô gái đang nằm, tựa hồ đang ngủ say, Hàn Nhạn Thanh chậm rãi đến gần
thì trông thấy mặt của người con gái đó chính là Trần A Kiều.
[1'> Cỏ huân y: Một loại hương liệu trồng để lấy tinh dầu, có
mùi hương ngan ngát và bền lâu, khiến cho tinh thần con người cảm thấy sảng
khoái.
“A Kiều, A Kiều”, Hàn Nhạn Thanh gọi khẽ, “Ngươi làm sao vậy?”
“Nhân duyên thuở trước đá Tam sinh
Chẳng muốn luận bàn chuyện gió trăng
Thẹn với người bạn xa viếng hỏi
Thân này dẫu khác tính còn mang.”[2'>
Một giọng nói già nua vang lên sau lưng Hàn Nhạn Thanh.
[2'> Lấy ý của bài thơ Tam sinh thạch (Đá Tam sinh) xuất phát
từ câu chuyện Tam sinh thạch thượng của nhà Phật. Câu chuyện kể về tình bạn của
Lý Nguyên đời Đường và thiền sư Viên Trạch, tình bạn ba đời chưa dứt. Bài thơ
này là lời của thiền sư Viên Trạch sau hai lần đầu thai nói với bạn cũ. Ý thơ
như sau: Lý Nguyên, kẻ đang đứng trên hòn đá ấy là bạn cũ trong ba đời của ta.
Song chúng ta chớ nói chuyện ngắm trăng, ngâm thơ, đàm luận làm gì. Ta thật hổ
thẹn để người bạn thân thương từ xa đến thăm viếng. Thân ta tuy đã đổi thay
song bản tánh Phật của ta thì còn mãi mãi.
“Ai đó?” Hàn Nhạn Thanh quay đầu lại, trông thấy một ông lão
râu tóc bạc phơ.
“Ta là thần tiên chấp chưởng nhân duyên phàm trần.”
“Thần tiên chấp chưởng nhân duyên phàm trần”, Hàn Nhạn Thanh
nhướng mày vẻ kinh ngạc, “Nguyệt Lão sao?”
“Ha ha, có thể nói như vậy. Thật ra thì thần tiên có nhiều
cách gọi, Nguyệt Lão chẳng qua chỉ là một loại trong đó thôi.”
Hàn Nhạn Thanh cười lạnh, “Tôi thấy ông đang nói nhảm. Theo
tôi được biết thì cả Đạo giáo lẫn Phật giáo còn chưa hưng thịnh ở thời Hán triều.”
“Ngươi biết cái gì”, ông lão nói vẻ sâu xa, “Con người sau
khi sinh mới biết trời đất, nhưng trời đất có phải vì có con người mà sinh ra
đâu chứ? Thần tiên vốn trường tồn mãi mãi.”
Hàn Nhạn Thanh không trả lời, lo lắng nhìn A Kiều đang nằm
trong đám cỏ huân y, hỏi, “A Kiều làm sao thế?”
Ông lão cười ha hả, “A Kiều chính là ngươi, ngươi chính là A
Kiều đấy.”
“Nói nhảm.”
“Lão đây không nói nhảm.” Ông lão khẽ vuốt chòm râu dài trắng
như tuyết, chậm rãi nói, “Năm đó, Trần A Kiều lui về cung Trường Môn, thành tâm
cầu xin trời xanh suốt hai mươi năm để có thể nối lại duyên tình vợ chồng với
Lưu Triệt. Ý niệm chân thành cuối cùng cũng khiến trời xanh cảm động nên ánh xạ
một hồn một phách ở ngàn năm sau, cũng chính là Hàn Nhạn Thanh.”
“Tôi không tin.” Sắc mặt Hàn Nhạn Thanh dần biến thành trắng
bệch, “Một hồn một phách làm sao có thể tập h